Sáng ngày hôm sau, cả Vương Cung đều nháo nhào cả lên. Tất cả bọn họ đều sợ hãi khi biết được Hàn Vương An mất tích. Không chỉ Hàn Vương An mất tích còn có Hồng Liên công chúa cũng mất tích theo. Chính vì vậy mà Tứ công tử Hàn Vũ và Cửu công tử Hàn Phi toàn bộ được thả ra. Tất cả mọi người tập trung trên đại điện họp bàn với nhau về chuyện này.
Trong lòng Hàn Phi lúc này càng trở nên trầm trọng và nặng nề hơn. Ẩn sâu trong ánh mắt Hàn Phi mang theo sự lo lắng. Họ biết một khi Hàn Vương xảy ra chuyện như vậy, Hàn quốc nhất định sẽ đại loạn. Con ngươi đảo qua Hàn Vũ, Hàn Phi như suy tư điều gì đó.
Sắc mặt Cơ Vô Dạ lại hết sức âm trầm, âm trầm như tích xuất ra nước. Hắn nhìn về phía Huyết Y Hầu với ánh mắt mang theo trách mọc. Hiện tại, Cơ Vô Dạ cơ bản là không tìm được người thay thế. Bản thân hắn từng nghĩ đến chuyện để Thiên Trạch giết chết Hàn Vương sau đó đẩy thái tử làm một con rối đi lên làm Hàn Vương. Đến lúc đó hắn thuận lợi trở thành quyền thần. So sánh với trở thành Hàn Vương cũng không kém là báo.
Lúc này, Cơ Vô Dạ mang theo ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Hàn Vũ. Nếu không phải tất cả đều là tay Hàn Vũ dựng nên, có lẽ mọi việc sẽ không diễn ra tình trạng như vậy. Quần thần bắt đầu bàn tán với nhau. Sự việc trở nên ồn ào nhốn nháo bất kham. Ngay cả sống lâu năm lão luyện như Trương Khai Địa cũng không thể vì trường hợp này mà không khẩn trương.
“Mọi người...” Hàn Phi trong lúc này mở miệng nói: “Chúng ta bây giờ cần phải xác nhận ai là kẻ đã bắt có đi phụ vương cùng với Hồng Liên...”
“Điều này còn phải hỏi sao?” Một tay để bụng, một tay chìa ra, Hàn Vũ trực tiếp xác nhận: “Chỉ có dư đảng của Bách Việt mới to gan lớn mật như vậy bắt đi phụ vương, bắt đi quân vương một nước. Hiện tại, chúng ta cần đó là lập tức truy bắt đám người đó đem phụ vương cứu về!”
“Đúng vậy...” Đám quần thần bắt đầu nhao nhao gật đầu.
Cơ Vô Dạ trong lúc này đi về phía trước nói: “Vậy theo Tứ công tử, không biết công tử đã có kế hoạch gì có thể cứu ra vương thượng?”
“Việc này ta phải hỏi đến Cơ tướng quân mới đúng?” Cơ Vô Dạ nói với Hàn Vũ lập tức đã bị Hàn Vũ phản bác lại. Vẻ mặt Hàn Vũ mang theo bình tĩnh, giọng nói lại mang theo vài phần chất vấn: “Ta nhớ Cơ tướng quân bảo vệ thành trị an đi. Hơn nữa, trong cấm vệ quân cũng có không ít người của Cơ tướng quân. Nhưng họ lại không bảo vệ được phụ vương, không bảo vệ được Hàn Vương, Cơ tướng quân có lời gì để nói với mọi người ở nơi này không?”
“Hừ...” Cơ Vô Dạ hừ lạnh một tiếng: “Thiên Trách vốn có võ nghệ cao cường, lại có một thân vu thuật quỷ dị. Binh lính bình thường cơ bản không phải là đối thủ của y. Lần này, Thiên Trạch đột nhập vào vương cung bắt đi vương thượng chính là nhắm vào lúc chúng ta sơ sót nhất. Không nghĩ tới thái tử vừa chết, Thiên Trạch đã đột nhập vào trong cung cấp bắt đi đại vương.”
“Các vị, đây không phải là lúc chúng ta đem trách nhiệm đẩy cho ai...” Huyết Y Hầu lúc này chắp hai tay sau lưng cao ngạo nói: “Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là tìm được đám người dư đảng Thiên Trạch đem đại vương và Hồng Liên công chúa cứu về. Song việc quan trọng nhất hiện nay, ta nghĩ chúng ta cần tạm thời đề bạt ra một vị thái tử đảm bảo cho việc bất chắc xảy ra. Tất nhiên, đại vương là Hàn Vương sẽ có trời phù hộ nhưng chúng ta không thể không phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.”
“Đúng vậy...” Đám quan văn bắt đầu nhìn nhau gật đầu nói. Huyết Y Hầu thấy vậy hơi bình tĩnh mỉm cười lại nghe được Trương Khai Địa trong đám quan văn nói: “Hầu gia nói đúng! Việc cần thiết chúng ta cần lập một vị thái tử ổn định triều cường nhằm bảo đảm tình trạng xấu nhất xảy ra. Ài...” Trương Khai Địa thở dài: “Lão phu cũng thực lo lắng đại vương không biết tình hình đại vương hiện tại thế nào. Hy vọng đại vương không gặp bất cứ tổn thương nào đi.” Đôi mắt già nua lão nhìn về phía Huyết Y Hầu: “Vậy theo hầu gia, ai có đủ tư cách tạm thời nắm giữ chức vị thái tử này?”
Mọi người đều nhìn về phía Huyết Y Hầu, đặc biệt là Hàn Vũ. Hắn trực tiếp chú ý tới Huyết Y Hầu. Ngay lúc này khoé miệng Huyết Y Hầu nhếch lên mỉm cười nói: “Cửu công tử vốn xuất thân Nho gia, lại liên tục phá hai vụ án cho thấy năng lực thật sự đáng khen. Ta đề nghị tạm thời để Cửu công tử trở thành thái tử như thế nào.!?”
Nhất thời không khí trở nên cực kỳ quỳ dị. Mọi người cảm giác kỳ quái nhìn về phía Huyết Y Hầu. Ngay cả Cơ Vô Dạ cũng kinh ngạc không kém. Họ không nghĩ ra được tại sao Huyết Y Hầu lại lựa chọn Cửu công tử Hàn Phi trở thành thái tử. Không phải Hàn Phi chính là tử địch đối đầu của họ sao? Bàn tay Hàn Vũ dấu dưới tay áo siết chặt lại.
Dường như đang suy tư điều gì đó, Cơ Vô Dạ lập tức gật đầu, khoé miệng hơi nhếch lên mỉm cười: “Không sai, Cửu công tử Hàn Phi hai lần lập công lớn cho thấy năng lực thật đáng khen. Ta thấy Cửu công tử Hàn Phi rất xứng đáng đảm nhiệm chức vị thái tử tạm thời. Các vị ở nơi đây cảm thấy thế nào...”
“Này...” Nhất thời đám quan lại nhìn về phía nhau kỳ quái.
“Hai vị nói quá lời...” Hàn Phi vội vã chăp tay nói: “Phi nào dám đảm đương trọng trách này. Ta thấy Tứ ca hoàn toàn so sánh với ta phù hợp hơn cả.”
“Ấy...” Cơ Vô Dạ lập tức gạt tay phủ nhận Hàn Phi nói: “Cửu công tử không thêm nên xem nhẹ mình. Cửu công tử nhiều lần phá được kỳ án đã chứng tỏ được mình. Bản tướng quân nguyện ý đề bạt cửu công tử tạm thời giữ chức thái tử. Không ai ngoài cửu công tử, bản tướng quân cảm thấy xứng đáng chức này hơn cả. Nếu như là người khác nói, bản tướng quân và Huyết Y Hầu tuyệt đối sẽ không đồng ý. ” Ẩn ẩn uy hiếp đã sặc trong lời nói của Cơ Vô Dạ.
“Con cáo già Cơ Vô Dạ...” Trương tướng quốc Trương Khai Địa nheo mắt. Đôi mắt già nua của lão quan sát khung cảnh này, trong lòng ngẫm nghĩ: “Xem ra hai người muốn Cửu công tử và Tứ công tử vì ngôi vị thái tử mà đấu đá lẫn nhau đây mà!” Bản thân Tứ công tử Hàn Vũ thèm khát thái tử vị đến nay. Nếu như muốn trở thành Thái Tử một lần nữa, Hàn Vũ nhất định phải giết chết Hàn Phi.
Cuộc hội hợp diễn ra không ngoài dự đoán. Với sức ép từ Huyết Y Hầu và Cơ Vô Dạ, Hàn Phi trực tiếp trở thành thái tử tạm thời trước khi cứu được Hàn Vương An ra ngoài.
Đôi mắt lờ mờ từ từ mở ra, Lộng Ngọc cảm giác được ánh sáng ít ỏi. Nàng thấy được bản thân mình đang bị giam giữ trong một gian mật thất. Một viên ngọc lơ lửng trong tay của người thiếu nữ. Giọng nói mê người truyền vào tai nàng: “Ngươi đã tỉnh rồi sao?”
“Quả nhiên không thoát khỏi tầm mắt của phu nhân, ta vốn định vào cung trộm đồ...” Lộng Ngọc khẽ mở miệng nói chuyện.
“Ta rất ghét những nữ nhân nói dối trước mặt ta!” Minh Châu một tay cầm một cây châm dài, một ngon tay thì đem cằm của Lộng Ngọc dâng lên: “Trên cơ thể người có mang mùi vị giống như của cô ta. Ngươi hẳn cũng xuất thân từ Bách Việt. Còn nữa, ngươi lại mang theo cả báu vật của Bách Việt, Hoả Vũ Mã Não.”
Tránh đi ngón tay của Minh Châu, Lộng Ngọc khẽ nói: ”Dù có là đạo tặc đến từ Bách Việt cũng chẳng có gì là...”
“Vẫn đang che dấu sao?” Minh Châu khẽ mở miệng nói chuyện: “Ngươi tiến vào trong cung là tìm thứ gì? Là ai sai phái ngươi tiến vào trong cung?”
“Có lẽ phu nhân phải rõ ràng hơn ai hết chứ?” Trầm mặc một chút, Lộng Ngọc khẽ nheo mắt khẽ mỉm cười: “Không phải phu nhân đã có câu trả lời rồi sao?”
“Thiên Trạch...” Minh Châu hơi nhăn mày lên tiếng hỏi: “Là huynh ấy sai phái ngươi vào cung tìm thuốc giải!?”
Minh Châu nhăn mày lại: “Ồ, vậy ta sao chưa từng gặp được thủ hạ của huynh ấy?”
“Phu nhân...” Lộng Ngọc khẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Minh Châu khẽ nói: “Phu nhân không phải đã giấu diếm một chút với chủ nhân nhà ta sao thì chúng ta cũng phải có một vài bí mật nho nhỏ.”
“Hừ...” Minh Châu xoay người đi vài bước. Đôi mắt nàng nheo lại và giọng nói khó chịu: “Hồ mỹ nhân, cô ả cũng xuất thân Bách Việt. Ta biết được trong lòng cô ta vẫn còn có Thiên Trạch mà. Thực buồn cười, cô ta cũng dám xứng với huynh ấy sao?”
Một tin tức nữa lập tức làm cho Lộng Ngọc kinh ngạc. Song mặt nàng không đổi sắc nói: “Một nữ nhân vô tri thông thuộc cung đình lại mong ngóng người yêu cũ trở về. Chẳng phải chính là đối tượng tốt nhất để lợi dụng sao?”
“Ngươi tưởng một lý do vụng về như vậy khiến ta tin sao?” Minh Châu quay đầu nhìn về phía Lộng Ngọc. Ngón tay hơi phe phẩy que châm dài đồng thời một loại khí màu tím bắt đầu lay động và chuyển qua lòng bàn tay nàng hướng về phía Lộng Ngọc mà đi.
“Phu nhân không tin sao?” Lộng Ngọc khẽ mở miệng cười nói: “Trong tay phu nhân chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao? Hơn nữa, chủ nhân cũng muốn sai phái ta đến tìm phu nhân. Chỉ là, hiện giờ phu nhân đã trở thành Phu nhân Hàn quốc cao quý, liệu phu nhân có còn nhớ đến tình nghĩa của chủ nhân hay không?”
“Ngươi...” Minh Châu híp mắt lại, ánh mắt nàng nhìn về phía Lộng Ngọc như muốn dò xét điều gì đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]