Chương trước
Chương sau
“Cháo này quá nguội!” Nhận được bát cháo do Taruho đưa cho, người thiếu nữ Shion trực tiếp nhấp một ngụm sau đó ném bay, vẻ mặt chán ghét nhìn về phía bát cháo đang đổ ở phía dưới. Ngay sau đó nàng cũng ném ra vài miếng cơm nắm: “Ta không thể ăn được cái này! Cả cái này nữa…”

“Ẳng!” Con chó trắng phát ra tiếng kêu một tiếng. Sau đó nó men theo thứ mà thiếu nữ vừa ném bỏ trực tiếp há miệng ra ăn mấy món ngon này. Bản thân con chó trắng cũng chẳng trê gì mấy món này cả. Dù sao đối với nó lúc này là quá tuyệt với rồi.

“Tôi vô cùng xin lỗi!” Taruho cúi đầu thật sâu hàng lễ với thiếu nữ. Vẻ mặt hắn mang theo ái ngại vẫn cúi đầu thật sâu. 

“Mồi lửa thì sẽ làm lộ vị trí của chúng ta cho kè thù!” Ao lúc này đứng đó mở miệng đáp lời: “Vậy nên thứ lỗi, chúng tôi không thể nào nổi lửa được! Xin nữ pháp sư hãy tạm chấp nhận một chút đi. Sau khi cô phong ấn xong Mouryou, chúng tôi sẽ làm một bữa thật ngon mời cô!” Vừa nói thì Ao cũng cố gắng để lộ ra nụ cười gượng gạo.

“Hừ…” Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, nàng đứng phắt dậy quay người đi: “Ta đi ngủ đây!”. Bất đắc dĩ vài người phải ngồi trực đêm nghỉ ngơi xung quanh thiếu nữ. Đảm bảo cho nàng có thể đạt được an toàn.

Trời càng trở về tối càng lạnh, người thanh niên Taruho có chút hơi buồn bã ngồi trên tảng đá một mình ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Bất chợt một miếng cơm nắm rơi vào trong người thanh niên, hắn lập tức ngẩng đầu lên thì thấy được cậu nhóc ngồi trên cành cây cao. Câu vừa ăn cơm nắm vừa mở miệng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chạy không ngừng nghỉ đó! Anh nên ăn một chút dưỡng sức nếu không, không có sức lực đâu!”

“Cảm ơn nhiều!” Người thanh niên cầm lấy viên cơm nắm nhưng không có ăn mà đang ngẫm nghĩ. Thấy được cậu nhóc vẫn vô tư ăn những miếng cơm nắm thì người thanh niên bất chợt mở miệng nói chuyện: “À, về tiên đoán cái chết của cậu…” Cậu nhóc lập tức quay đầu nhìn về phía người thanh niên nghe được hắn nói: “Ngài Shion chỉ có thể tiên đoán cái chết của những ai hầu hạ cho cô ấy và gần gũi thôi.”

“Tôi thắc mắc về cái tiên đoán đó!” Cậu nhóc bất chợt mở miệng nói chuyện: “Chẳng lẽ chưa từng có ai cố gắng thay đổi lời tiên đoán gì đó sao?”

“Không!” Người thanh niên bình đạm đáp lời: “Dù cho có cố gắng đến mấy thì khi định mệnh đã chọn đến lúc mình chết thì chẳng thểnào tránh được. Tuy nhiên tất cả những ai được tiên đoán đều là những người sẵn sàng hi sinh tính mạng mình để bảo vệ ngài Shion. Tôi chắc là có lẽ ngài Shion đã chết nếu như có ai trong số họ đi ngược lại mệnh lệnh và tìm cách để được tiếp tục tồn tại.”

Trong mắt Taruho loé lên vẻ mất mát và buồn bã: “Rồi tử đó, ngay cả người dân trong làng cũng bắt đầu sợ hãi rằng họ sẽ bị lọt vào trong tầm nhìn của ngài Shion. Thậm chí có những người luôn tìm cách tránh xa cô ấy ngay lập tức. DÙ cho lời tiên đoán của cô ấy có thành sự thật hay không đi nữa đều còn tuỳ thuộc vào ai sẽ lọt vào trong tầm nhìn!”

“Hiểu rồi!” Cậu nhóc nhớ đến mình ở làng Lá chịu cảnh mọi người xa lánh, chán ghét và ánh mắt như nhìn vào quái vật. Shion có lẽ không giống như hắn nhưng có lẽ nàng một phần cũng chịu cảnh giống như hắn. Bản thân cậu hoàn toàn hiểu những cảm xúc Shion lúc này, cậu nhóc mở miệng đáp lời: “Ra đó là lý do cô ấy trở nên như vậy sao?”

“Đúng như vậy đó!” Taruho hơi cúi đầu mở miệng nói.

“Anh sẽ chấp nhận như vậy sao?” Cậu nhóc Dan nhìn về phía Taruho, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm: “Nếu như cô ấy lại một lần tiên đoán rằng anh sẽ chết!”

“Cha mẹ ngài Shion đã nhiều lần che chở cho người trong dòng họ anh” Người thanh niên mỉm cười một cách bình thản: “Anh chắc là mọi người cũng sẽ sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ ngài Shion. Khi nào chúng ta vẫn một lòng không thay đổi thì định mệnh chúng ta cũng sẽ không thay đổi!”

“Hử!?” Đột nhiên cậu nhóc quay đầu lại, cậu thấy được Shion từ trong rừng đi ra.

Thiếu nữ đi về phía người thanh niên, vẻ mặt mang theo mê mang sau đó nàng nói: “Taruho, ngươi làm đến thế là đủ rồi! Trở về làng đi, đây là mệnh lệnh của ta”

“Tôi không thể rời bỏ công chúa được!” Người thanh niên lập tức phản đối: “Thưa ngài Shion!”

“Ngươi chỉ làm vướng đường thôi!” Người thiếu nữ quay đầu lại, giọng nói gắt gỏng khó chịu.

“Đây là cách mà cô đối xử với người nguyện bảo vệ tính mạng mình sao?” Cậu nhóc Dan nhăn mày lại, hai tay hắn ôm ngực rồi hỏi: “Vậy cô muốn gì đây, công chúa đỏng đảnh!?”

“Công chúa lại vừa mới nhìn thấy điều gì phải không?” Taruho đột nhiên lên tiếng mở miệng hỏi. Người thanh niên Taruho chìa tay về phía thiếu nữ, vẻ mặt tự tin nói: “Tôi sẽ không bị nó cản trở đâu. Mong công chúa cứ nói thật ra.”

“Khi mạch của ta bắt đầu đập nhanh hơn và nghe thấy tiếng lục lạc bên tai, ta thấy được một cảnh mộng của tương lai!” Người thiếu nữ cúi đầu, vẻ mặt buồn bã nói: “Vừa rồi, ta lại nghe thấy tiếng lục lạc và nhìn thấy tương lai của ngươi. Nếu ngươi cứ tiếp tục đi cùng với ta như thế này, Taruho, ngươi sẽ mất mạng!”

“Hiểu rồi!” Cậu nhóc ôm ngực của hắn, hắn quay ra nhìn về phía đám người đang ở trong rừng sau đó mở miệng nói: “Cô nên vào ngủ đi! Mọi việc hết thảy sẽ tốt đẹp vào sáng ngày mai!” Nói xong thì cậu nhóc xoay người rời đi để lại hai người khó hiểu nhìn về phía cảnh này.

Phong Quốc… tại một nơi di tích đổ nát.

Ánh đèn bập bùng chiếc đèn nhỏ chiếu sáng lên nơi này. Người thiếu niên đầu dưa hấu mặc quần áo nịt màu xanh mở miệng chất vấn: “Ngươi thật là… ngươi có biết ngươi đã làm gì không?”

Người thiếu niên có mái tóc vàng vuốt ngược ra phía sau mặc một bộ khôi giáp bị trói chặt bằng dây thừng vẻ mặt đạm mạc. Hắn lạnh giọng nói: “Ta không có gì để nói với các ngươi cả!”

“Ngươi…” Người thiếu niên giận dữ nắm thành nắm đấm để trước mặt mình. Hắn thực sự đã nổi giận.

“Này, chờ đã, Lee…” Một lão già mặc quần áo cũ kỹ mở miệng. Chiếc mũi lão khá to cùng với con mắt nhỏ và miệng rộng. Lão đội một chiếc mũ giống hệt người du mục. Lúc này lão vội vàng khuyên can nói: “Từ từ, nghe ta nói đã! Ta không ngờ các ngươi lại có thông tin hòn đá đó. Tại sao các ngươi đi tìm hòn đá?”

“Bọn ta cần nó!” Người thiếu niên nói, ánh mắt hắn cũng biến thành khát khao và tràn đầy hy vọng.

“Ngươi không biết sự khủng khiếp của nó đâu!” Lão nhân mở miệng đáp lại. Ánh mắt hắn mang theo cảnh cáo: “Đó là thứ không thể phục hồi!”

Vậy mà đứng trước lời khuyên giải, người thiếu niên quay ra châm chọc lão già: “Ngươi đang lên lớp ta đó hả?” Đột nhiên ngực hắn sáng lên, ánh sáng xuyên thấu ra áo giáp sau đó chiếu ra bên ngoài. Một luồng ánh sáng in lên tường tạo ra hình dáng một hoa văn kỳ lạ.

“Quả như ta đã nghĩ!” Vẻ mặt ông lão trở nên trầm trọng hơn: “Ngươi mang trong người hòn đá Gelel. Nguồn năng lượng của sự sống.”

Vẻ mặt người thiếu niên lập tức biến thành kiêu ngạo: “Nói về hòn đá thì ta hiểu biết nhiều không thua ai đâu.”

“Nó giúp phục hồi năng lượng.”Bàn tay lão già nắm chặt đặt lên hai đùi mình: “Sao ngươi tìm được nó?”

“Từ chủ nhân của ta, ngài Haido!” Người thiếu niên bình thản đáp.

“Ra là vậy!” Lão già hơi gật đầu tiếp tục hỏi: “Vậy là tất cả các ngươi đều có hòn đá? Thật lạ, có lẽ ngươi từ bộ lạc xưa kia của bọn ta đã vượt biển, ngươi không biết chuyện đó à? Có phải các ngươi có quyển sách về Gelel?”

Nghe được những lời này, người thiếu niên thoáng kinh ngạc rồi hỏi lại: “Ngươi đang nói cái quái gì vậy?” 

“Từ rất lâu, rất lâu rồi, chỉ có trường phái của chúng ta mới biết sử dụng hòn đá.” Lão nhân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lee, chúng ta đã nói về điều này rồi, nhớ không? Khi chúng tôi bị mất nước, đã có một số vượt biển. Theo truyền thuyết, những người thuộc trưởng phái đã vượt biển. Tên ngươi là Temujin đúng không?” Người thiếu niên quay ra nhìn về phía lão già nghe được lão nói: “Ngươi không đến đâymà ngươi quay trở về! Chúng ta ở cùng một bộ tộc.”

“Không ai biết hòn đá làm từ đâu. Nhưng có lẽ là từ một loại đá quý kỳ diệu đã có từ lâu rồi!” Ông lão tiếp tục giải thích: “Tổ tiên chúng tôi đã tạo ra được những hòn đá. Và những viên ngọc, thậm chỉ tìm được cả mỏ. Những thứ nhân taọh kỳ diệu ấy được gọi là Gelel. Với chúng, chúng tôi đã trở thành một vương quốc hùng mạnh. Nó là một phương thuốc hoàn hảo cho mọi bệnh tật. Giúp cây phát triển nhanh chóngvà là vật liệu quan trọng cho mọi thứ.”

Nara Shikamaru kinh ngạc mở miệng hỏi: “Lần đầu tiên cháu nghe được thứ đó!”

“Nó đã là quá khứ rồi!” Ông lão buồn bã nói, đôi mắt nhắm nghiền lại: “Sức mạnh to lớn bao nhiêu thì kèm theo thảm hoạ bất nhiêu. Mọi người luôn tranh giành hòn đá Gelel. Và cuối cùng, sức mạnh hòn đá được sử dụng cho chiến tranh. Trận chiến đó thực sự vô cùng thảm khốc, có không biết bao nhiêu cánh đồng bị phá huỷ và vương quốc bị sụp đổ hoàn toàn. Chỉ còn một số ít người còn sống sót. Họ phong ấn hòn đá và thề sẽ cho nó ngủ yên mãi mãi.”

“Sao không phá huỷ nó đi?” Sakura kinh hãi mở miệng hỏi.

“Chỉ có những người của trưởng phái mới phá huỷ được nó!” Ông lão lắc lắc đầu nghiêm tục nói: “Chúng tôi chỉ có thể bảo vệ nó từ đời này sang đời khác mà thôi! Đó là truyền thuyết đã bị lãng quên!”

“Lãng quên?” Người thiếu niên tóc vàng cười một nụ cười châm chọc: “Thật nực cười! Sau khi nghe câu chuyện, ta đã thấy rằng mình cần lấy bằng được hòn đá.”

“Ngươi…” Lee nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên ngu ngốc này!”

“Sức mạnh chỉ là sức mạnh!” Vẻ mặt người thiếu niên không có chút nào thay đổi, hắn lạnh nhạt nói: “Quan trọng là các người ta sử dụng nó mà thôi!”

“Sức mạnh của nó vượt xa sự hiểu biết của nhân loài!” Lão già phản đối: “Không được hồi phục nó”

“Dù sức mạnh của nó cỡ nào, ngài Haido cũng sẽ biết dùng nó đúng cách!” Người thiếu niên lại dùng ánh mắt kiên định đáp trả: “Chiến tranh chỉ đem lại đau khổ. Bởi vì không có ai đứng đầu để ngăn chặn. Đại nhân Haido là người sẽ không bao giờ đem lại chiến tranh. Những câu nói của ngài đã thấm vào máu thịt ta. Khi sống trong thời loạn lạc, làng của ta đã bị tấn công. Bọn ta, những đứa trẻ sống sót được ngài Haido giúp đỡ. Ta muốn thực hiện mong ước của ngài là tạo một thế giới không có chiến tranh. Đồng đội ta cũng nghĩ như vậy dù biết hy sinh là không tránh khỏi. Đó là ước mơ của ta. Hòn đá Gelel là cần thiết để thực hiện điều đó.”

Roạt!

Theo đó dây trói trực tiếp bị người thanh niên dùng lực bung đứt, hắn nhảy vọt ra phía sau lưng ông lão đem ông lão túm lấy. Ba người Sakura đang muốn động thì một thanh kiếm sắc nhọn đề ở trên cổ ông lão. Giọng nói hắn lạnh lẽo phát ra: “Mau chỉ ta dòng chảy Gelel ở đâu?”

“Ta từ chối!” Lão già bình tĩnh như nước đáp lại.

“Vậy ta không còn cách nào khác!” Người thiếu niên lập tức vươn tay gõ mạnh vào gáy lão già. Sau đó cậu ném thật mạnh một quả pháo sáng che mắt đám người ngồi đây. Trong khi quả pháo phát ra ánh sáng, hắn túm lấy lão già vọt ra ngoài cửa. Đồng thời khi đó, hắn lập tức mang theo thêm một đứa bé gái vọt ra phía ngoài của. Thân thể nhảy lên con lạc đà chạy mất.

“Mắt tớ…” Sakura đưa tay che mặt mình, khi ánh mắt khối phục quay ra nhìn thấy được cửa hang đã đóng lại. Ở ngoài đâu còn thân ảnh người thiếu niên cùng với lão già. Ngay cả cô bé con cũng bị thiếu niên bắt theo làm con tin uy hiếp lão già.

Ở phía đó vài cây số, một người thiếu niên tóc vàng nhếch miệng cười ôm ngực nói: “Đá Gelel sao? Thật là thú vị. Hoá ra đám người tấn công Phong Quốc là tìm kiếm đá Gelel sao? Mình rất muốn biết thứ này rốt cuộc là cái gì đây? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.