Editor: uyenchap210
Địa điểm bán bánh nướng nằm trong một con ngõ cách tiệm may không xa, dù chỗ bán nhỏ nhưng người tới mua đông như nêm cối. Vương Hi và Thường Kha ngồi trên kiệu, để Vương Hỉ chen vào mua mấy cái.
Bánh nướng dài bằng chiếc đũa, rộng ba khoát ngón tay, hai đầu phồng lên, bên trong nêm muối tiêu và hành thái, bên ngoài rắc vừng trắng, vừa mới ra lò nên còn nóng hôi hổi, thơm nức mũi.
Vương Hi nếm thử một miếng, thấy mùi vị ngon lắm, cũng chắc bụng, mới ăn nửa cái đã no căng rồi.
Thường Kha ăn trong hạnh phúc, cười híp mắt:
- Đúng là mùi vị này, y như lúc tỷ còn bé.
Vương Hi bèn bảo Vương Hỉ mua mấy cái mang về:
- Để phòng bếp nếm thử xem có thể làm được không.
Đây là tiệm gia truyền, mà đã là gia truyền thì chắc chắn có chỗ độc đáo. Vương Hỉ cho rằng khó mà làm ra được, nhưng Hi đã dặn nên hắn vẫn thưa vâng rồi quay lại mua mấy cái bánh nướng.
Thường Kha nghe vậy thì lại phấn khích nói:
- Sao tỷ không nghĩ đến nhỉ?
Không phải không nghĩ đến, mà là trong tiềm thức đã muốn nhưng không có ai giúp nàng làm được. Chỉ là Vương Hi và Thường Kha đều đang sung sướng ăn ngon nên không ai nghĩ ra. Sau đó, hai người chen trong một kiệu, đi đến chỗ Vương Hi nói.
- Đây không phải hiệu thuốc sao?
Lúc xuống kiệu, thấy tấm biển to đùng đập vào mắt, Thường Kha ngỡ ngàng không thôi, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Vương biết kiểu gì Thường Kha cũng bất ngờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-choi-dat-kinh-ky/894478/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.