“Từ Thị ngự, đây chính là nơi ở của người.”
Thị ngự, trái tim nàng ta nhảy loạn lên, nàng ta nghĩ ít nhất cũng phải là một Tiệp dư, nhưng giờ lại chỉ là một Thị ngự cao hơn cung nhân một bậc.
Lưu Cảnh Thần đó lừa nàng ta.
“Chủ tử, người còn chưa tạ ân?” Ma ma quản sự bên cạnh lập tức nhắc nhở.
Từ Cẩn Du lúc này mới cứng đờ hành lễ.
“Từ Thị ngự, người chuẩn bị cho tốt đi, Hoàng thượng lát nữa sẽ đến.”
Từ Cẩn Du mím môi đáp.
Nội thị dẫn người lui xuống, ma ma quản sự lập tức đuổi theo thu xếp.
Từ Cẩn Du ngồi ở trong phòng nhìn xung quanh, một tòa cung điện bình thường như vậy. Trước đây lúc nàng ta ở Từ Ninh Cung đều không chú ý đến, càng không nghĩ có một ngày nàng ta sẽ ở nơi này.
Chẳng lẽ bước này nàng ta đi sai rồi sao?
“Đại tiểu thư,” Ma ma quản sự tiến lên thấp giọng nói, “Nên gọi người là chủ tử rồi.”
Từ Cẩn Du nắm chặt tay thành quả đấm: “Ta làm sao có thể là một Thị ngự...”
“Người đừng vội, quan trọng nhất chính là đi qua cửa cung này, người bây giờ đã làm được rồi,” Ma ma quản sự tiến lên vỗ về Từ Cẩn Du, “Hôm nay chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, rất nhanh sẽ tấn phong. Quan trọng hơn là trong lòng người phải rõ ràng, làm sao mới có thể khiến cho Hoàng thượng nhìn với con mắt khác, người có chỗ nào khác người khác.”
Từ Cẩn Du tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433229/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.