Trong điện Cần Chính, Hoàng đế xem tấu chương một lúc, rồi ném bút trong tay lên bàn.
“Trẫm không biết phải thừa thắng xông lên chắc? Phải cần bọn họ tới dạy Trẫm?” Hoàng đế tức giận, “Định Viễn Hầu và Tuyên Uy Tướng quân Đào Dị đều đang làm gì? Bùi Khởi Đường không trở về kinh bọn họ liền không đánh thắng trận được sao?”
“Cái này thì cũng thôi đi, bọn họ lại còn dẫn người đuổi theo như vậy.”
Lưu Cảnh Thần cúi đầu, cũng không trách Hoàng thượng sẽ tức giận, cứ theo đà này, binh mã của Định Viễn Hầu và Đào Dị nhất định sẽ hao tổn không ít. Bùi Khởi Đường lại dẫn binh vây quét quân phản loạn càng dễ dàng hơn, nhất định chính là dùng khoẻ ứng mệt.
Hoàng đế cất cao giọng: “Tề Đường làm sao còn không dâng tấu dẫn binh xuất chinh lên, hắn muốn kéo dài đến khi nào nữa.”
Lưu Cảnh Thần nói: “Cứ đợi chút nữa, Khánh Vương mới hồi kinh hai ngày, chỉnh đốn binh mã cũng phải mất mấy ngày, nếu không… trước gửi thư cho Đào Tướng quân và Định Viễn Hầu, kêu bọn họ đừng truy kích nữa…”
Ánh mắt Hoàng đế sáng lên: “Đúng, kêu bọn họ lập tức trở về kinh, vạn nhất Tề Đường dẫn người làm loạn ở kinh thành, Trẫm chẳng lẽ phải khoanh tay chịu trói sao?” Bây giờ mặc dù cấm quân của hắn chiếm ưu thế, ai biết Tề Đường còn có bao nhiêu nhân thủ ở bên ngoài? Giữ Tề Đường ở kinh thành, hắn sẽ đứng ngồi không yên.
“Một Ninh Vương đi, lại một Khánh Vương đến.” Hoàng đế không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433226/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.