“Hành động rồi,” Chu Thăng qua đưa tin tức, “Người Chu gia đi theo đám Đàm Thịnh chuẩn bị ra khỏi thành.”
Phùng sư thúc vểnh râu, ánh mắt sáng lên: “Người Chu gia có mang đồ không?”
“Có,” Chu Thăng nói, “Đã chuẩn bị trước rồi, xe lớn xe nhỏ chứa đồ để người kéo đi, xem ra có khoảng ba mươi mấy chiếc xe ngựa.”
Cố Chiêm Lâm nghe vô cùng hưng phấn: “Đó nhất định là tiền đồng, tiền đồng bọn chúng tham ô.”
“Cái rắm ấy,” Phùng sư thúc vỗ một cái lên đầu Cố Chiêm Lâm: “Mấy chục chiếc xe ngựa có thể chuyển bao nhiêu tiền đồng, bây giờ vận chuyển đều là châu báu trong nhà, tiền đồng nhất định là đã giấu kỹ ở đâu rồi, đợi sau khi bọn chúng khởi hành lại lần lượt kêu người chuyển qua. Trong tay có những thứ này, cho dù chúng đến Giao Ly cũng có thể sống tiếp những ngày tháng êm đẹp làm Quốc Công gia của chúng.”
“Xí,” Cố Bỉnh Chi mặt đầy căm giận, “Thật là không biết xấu hổ, muốn chu toàn tất cả, bất luận thắng thua đều có thể vinh hoa phú quý. Chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn chúng đi như vậy sao? Như vậy thì cho dù đánh bại Chu Diễm rồi, đoạt được thành thì có thể làm gì?”
Phùng sư thúc gõ một cái lên đầu Cố Bỉnh Chi: “Ngươi còn muốn cái gì?”
“Đương nhiên là đoạt tất cả mọi thứ lại rồi,” Cố Bỉnh Chi giơ tay ra, “Đây là tiền của Đại Tề chúng ta, dựa vào cái gì để cho bọn chúng mang đi.”
Phùng sư thúc “khà khà” cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433201/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.