Hoàng đế cảm thấy khó chịu đè ở trong lòng.
Chuyện phiền lòng cứ hết chuyện này đến chuyện khác.
Sớm biết như vậy, hắn đã giết cả Ninh Vương và Bùi Khởi Đường rồi, cũng sẽ không có sự lo ngại ngày hôm nay.
Hắn bây giờ nào có giống một quân chủ, cứ bị bọn chúng cản trở khắp nơi như vậy.
Chẳng những không thể đi điều tra Bùi Khởi Đường, thậm chí còn phải giấu tâm tình của mình.
Bực bội.
Từ khi đăng cơ đến nay, hắn chưa từng nếm qua mùi vị như vậy.
Lời vừa rồi của Lưu Cảnh Thần, không phải là ngờ vực tùy tùy tiện tiện, Thái hậu giao công việc của Từ Ninh Cung cho Cố thị, đây chính là một tin tức.
Hoàng đế nói: “Trẫm phải coi chừng Bùi Cố thị, lương thực và dược liệu trong kinh cũng không thể giao cho nàng ta.”
Lưu Cảnh Thần mím mím môi: “Hoàng thượng làm như vậy sợ rằng sẽ rút dây động rừng, công việc trong cung Bùi Cố thị không chen vào được, nàng ta có thể làm chẳng qua là phát thuốc phát gạo, để cho kinh thành ổn định lại, đối với Hoàng thượng có lợi mà vô hại. Trước mắt đang cần nhân thủ, đừng ngại lợi dụng bọn chúng.”
Lợi dụng bọn chúng thì phải làm như không hề nghi ngờ chút nào, đối với Cố thị như vậy, đối với Bùi gia cũng là như vậy.
Trước đây là Ninh Vương giả ngu, bây giờ lại đến phiên hắn.
Hoàng đế cầm tách trà trên bàn lập tức ném ra ngoài: “Sớm muộn gì Trẫm cũng phải tính món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433176/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.