Chương trước
Chương sau
Hoàng đế cảm thấy khó chịu đè ở trong lòng.

Chuyện phiền lòng cứ hết chuyện này đến chuyện khác.

Sớm biết như vậy, hắn đã giết cả Ninh Vương và Bùi Khởi Đường rồi, cũng sẽ không có sự lo ngại ngày hôm nay.

Hắn bây giờ nào có giống một quân chủ, cứ bị bọn chúng cản trở khắp nơi như vậy.

Chẳng những không thể đi điều tra Bùi Khởi Đường, thậm chí còn phải giấu tâm tình của mình.

Bực bội.

Từ khi đăng cơ đến nay, hắn chưa từng nếm qua mùi vị như vậy.

Lời vừa rồi của Lưu Cảnh Thần, không phải là ngờ vực tùy tùy tiện tiện, Thái hậu giao công việc của Từ Ninh Cung cho Cố thị, đây chính là một tin tức.

Hoàng đế nói: “Trẫm phải coi chừng Bùi Cố thị, lương thực và dược liệu trong kinh cũng không thể giao cho nàng ta.”

Lưu Cảnh Thần mím mím môi: “Hoàng thượng làm như vậy sợ rằng sẽ rút dây động rừng, công việc trong cung Bùi Cố thị không chen vào được, nàng ta có thể làm chẳng qua là phát thuốc phát gạo, để cho kinh thành ổn định lại, đối với Hoàng thượng có lợi mà vô hại. Trước mắt đang cần nhân thủ, đừng ngại lợi dụng bọn chúng.”

Lợi dụng bọn chúng thì phải làm như không hề nghi ngờ chút nào, đối với Cố thị như vậy, đối với Bùi gia cũng là như vậy.

Trước đây là Ninh Vương giả ngu, bây giờ lại đến phiên hắn.

Hoàng đế cầm tách trà trên bàn lập tức ném ra ngoài: “Sớm muộn gì Trẫm cũng phải tính món nợ này với bọn chúng.”

...

Cổng thành kinh thành đóng chặt lại, binh mã khẩn cấp chạy, cuối cùng đã đến dưới thành.

Ninh Vương ngồi trên lưng ngựa nhìn kinh đô trước mặt.

Hoàng đế đúng là mạng lớn, hắn còn kỳ vọng Thái hậu có thể giết chết Hoàng đế vào lúc này, nắm quyền hành trong tay. Nhưng không ngờ Thái hậu chẳng những không ra tay, ngược lại còn một lòng giúp đỡ.

Trên mặt Ninh Vương lộ ra nụ cười khinh thường, lúc hắn là kẻ ngốc, Thái hậu thương yêu hắn, đó là bởi vì Thái hậu biết hắn sẽ không ngỗ ngược với bất kỳ ai, chỉ có thể mặc bà ta an bài.

Người ngoài đều nói, Thái hậu đối với hắn mới là tình mẫu tử, thật ra thì hoàn toàn ngược lại, Thái hậu chẳng qua là dùng hắn để che giấu mà thôi, che giấu dã tâm vĩnh viễn không mờ nhạt của bà ta.

Hắn mưu phản, khởi sự đến mức này rồi, nếu như Thái hậu có chút lòng từ mẫu thì đã giết chết Hoàng đế, mở cổng thành ra nghênh đón hắn ngồi lên ngai vàng rồi.

Cho nên, đều là giả.

Chỉ có nắm trong lòng bàn tay mới là thật.

“Bùi gia cũng chưa có hành động gì,” Nhan Tông đột nhiên nói, “Xem ra Bùi Tứ nãi nãi thông minh hơn chúng ta nghĩ,” Nếu như Bùi gia thừa cơ xử lý Hoàng đế, Thị Vệ Ti và cấm quân sẽ mất khống chế. Những kẻ đó không phải là đội ngũ của Thái hậu, Thái hậu không có cách nào khống chế được cục diện.

Mà bọn họ vừa hay ngăn ở trước mặt cấm quân trở về viện trợ.

Là dựa vào Ninh Vương, hay là dựa vào Bùi Khởi Đường thân phận không rõ, không có gì cả, thậm chí có thể đã chết trận ở Quảng Nam kia, đây là một vấn đề quá đơn giản, là ai cũng sẽ lập tức nghĩ được đáp án.

Ninh Vương nhìn mặt trời từ từ nhô lên kia, chỉ cảm thấy trái tim đều được ánh mặt trời chiếu sáng.

Vương Đàn không thể giết chết Hoàng đế, hoặc là mạng Hoàng đế không nên tuyệt. Hoặc là vận mệnh an bài hắn đích thân giết vua, vậy hắn sẽ thuận theo mệnh trời.

“Công thành,” Ninh Vương ra lệnh một tiếng, “Trước hãy cắt đứt sông hộ thành, rồi thêm kênh rạch, Bổn vương không tin không vào được đô thành.”

...

Một hàng nỏ bắn ra vô số mũi tên, dường như toàn bộ tường thành đều run rẩy, tường thành cho dù là dùng đất nện và gạch xanh xây lên nhưng lại giống như lúc nào, nơi nào cũng có thể đổ.

Mũi tên đôi bên không ngừng bắn về phía đối phương, đá lớn từ xe ném đá không ngừng lăn xuống tiến vào.

Toàn bộ kinh thành bị khói thuốc súng bao phủ.

Trừ Trung Thư Tỉnh và Binh bộ Thượng thư hàng ngày vào cung trao đổi với Hoàng thượng kế sách phá địch ra, phần lớn quan viên đều làm tổ trong nhà, không đến nha môn làm nhiệm vụ nữa.

“Phòng thủ cổng thành.” Một phó tướng lớn tiếng hô lên, binh sĩ vịn chặt xe đẩy vào.

“Ầm” một tiếng, lực dội vào to lớn dường như muốn đánh hết lục phủ ngũ tạng người ta ra ngoài.

Lại là một màn mưa tên, binh lính đứng phía sau trúng tên tới tấp.

“Đổi người.” Phó tướng gào lên, lập tức có người lên bổ sung.

Công thành vòng đi vòng lại, binh mã của Ninh Vương dường như đã không đếm xỉa đến sống chết, không có bất kỳ sự nghỉ ngơi và dừng lại nào.

Phó tướng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, bên trong thành khắp nơi đều là thi thể binh lính, tất cả mọi người đứng trong đống thi thể, vùng vẫy.

“Chuyển thi thể ra.”

Mẫn Hoài dẫn một đội binh lính bước tới.

Phó tướng biết Mẫn Hoài: “Mẫn đại nhân, ngài đây là...”

“Trong nha môn không còn chuyện gì nữa, đương nhiên là làm chút chuyện trong khả năng cho phép, dẫu sao ta cũng từng thủ thành rồi.” Mẫn Hoài nói rồi nhìn qua, xa luân chiến của Ninh Vương khiến cho tướng sĩ trong kinh thương vong không ít, thế cục cũng biến thành vô cùng cấp bách. Bây giờ ông ta vô cùng vui mừng vì mình vào lúc này hồi kinh báo cáo công tác, nếu không ông ta ở Giang Chiết xa xôi nhất định sẽ vạn phần lo lắng.

Phó tướng nói: “Cũng không biết lúc nào ngừng, ít nhất phải cho chúng ta cơ hội tạm nghỉ.”

Phó tướng vừa dứt lời, liền nghe những người bên cạnh nói: “Ninh Vương như vậy là bởi vì bọn chúng sợ, đừng thấy dưới thành có không ít đội ngũ nhưng đây cũng chính là toàn bộ phản quân rồi.”

“Hai quân đối chiến, đương nhiên phải ra tay lúc mình có lợi nhất. Ninh Vương lúc này dốc toàn lực là bởi vì hắn sợ Vinh Quốc Công và Định Viễn Hầu mang cấm quân tới cứu giá, đến lúc đó cục diện sẽ càng khó giải quyết, cho nên thời gian càng lâu đối với chúng ta càng có lợi.”

Người nọ vừa nói vừa lau lau mồ hôi trên trán, chỉ huy người tiếp tục dọn thi thể.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt người kia, Mẫn Hoài nhíu mày.

Phó tướng cười nói: “Nghe ngươi nói như vậy, cũng có mấy phần đạo lý, có điều một tên lính nhỏ bé như ngươi thì hiểu gì chứ.”

Người nọ cười cười không nói, tiếp tục làm việc, hồi lâu đi tới bên cạnh Mẫn Hoài hành lễ: “Bá phụ.”

Nếu như là thường ngày Mẫn Hoài nhất định sẽ phất phất tay khiển trách Lục Anh một trận, đừng có gọi ông là bá phụ gì cả, Mẫn gia và Lục gia không có chút giao tình gì.

Nhưng đại địch trước mặt, những thứ ân oán cá nhân kia không đáng nhắc tới, Mẫn Hoài nói: “Ngươi tới đây làm gì?” Ông ta biết Lục Anh đã làm Bí Thư Lang, lại rất được Lưu Cảnh Thần yêu thích, theo lý mà nói bây giờ hẳn đang ở trong cung ghi chép công văn.

Lục Anh nói: “Ta từ trong cung đi ra, nhìn thấy tình hình như vậy, liền thay giáp trụ của thương binh đến giúp đỡ.”

Trong kinh nhiều quan viên đều đóng cửa không ra như vậy, cũng khó có được tâm tư như Lục Anh.

Mẫn Hoài vừa nghĩ tới đây, người ăn mặc quần áo người hầu đến bên cạnh Lục Anh: “Tam gia, lão thái thái kêu ngài trở về, tình hình trong nhà không ổn, ngài cũng phải xem chút.”

“Có cái gì không ổn?” Lục Anh cũng không ngẩng đầu lên, “Ngươi trở về nói với lão thái thái, không chỉ là Lục gia, trong kinh khắp nơi đều loạn hết lên rồi.”

Người hầu của Lục gia không có cách gì chỉ có thể uể oải nói: “Lão thái thái cũng là quan tâm Tam gia, sợ Tam gia ở bên ngoài xảy ra chuyện gì.”

Lục Anh vẫn không dao động như cũ: “Lúc nào ta muốn về, tự nhiên sẽ về.”

“Đi, một đội người theo ta đến cửa tây.” Thiên Hộ cưỡi ngựa chạy tới kêu lên.

Lục Anh thấy vậy lập tức hành lễ với Mẫn Hoài, theo Thiên Hộ kia đi tới cửa tây.

Mẫn Hoài nhìn bóng lưng Lục Anh, khẽ nhíu mày, một người thật sự sẽ biến thành tốt sao? Cho dù cả nhà Lục gia đều là tiểu nhân, Lục Anh này cũng có thể làm một quân tử?

Ông ta luôn không tin, nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy Lục Anh và trước đây có chút khác biệt rồi.

Nói ra thì thói đời này suy cho cùng lòng người hiểm ác, ông ta sẽ không vì một chuyện mà hạ bất cứ kết luận nào.

Lục Anh cách đó không xa đã dừng bước, nhìn về phía Vệ sở trị thương cho thương binh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.