Chương trước
Chương sau
Hàng thị oán trách nhìn Từ Tùng Nguyên, cái này còn có thể là giả sao.

Từ Tùng Nguyên vô cùng vui mừng, mặc dù bị thương, nhưng là trong họa có phúc. Ít nhất Lang Hoa chịu đứng ở đây nói chuyện với bọn họ, chỉ là Hàng thị nhiều năm không có thai, lại vào đúng lúc này... cũng không biết cơ thể có thể chống đỡ được không.

Từ Tùng Nguyên không khỏi dặn dò Hàng thị: “Bà mới có thai, đừng quá vất vả.”

Hàng thị đỏ mặt gật đầu: “Lão gia cứ yên tâm!”

Từ Tùng Nguyên mới vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lại nhớ tới câu nói của Lang Hoa trước khi ngất đi kia, trong lòng đập thịch một cái, lập tức nhìn Lang Hoa: “Lang Hoa, chuyện lúc trước con nói... Khởi Đường, đều là thật sao?”

Nếu lời đã nói ra rồi, thì không cần chữa lại nữa, Lang Hoa nói: “Là thật ạ.”

Sắc mặt Từ Tùng Nguyên dần dần nặng nề hơn, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, sớm muộn gì cũng sẽ bị người biết, trước đó phải chuẩn bị thật tốt mới được. Ninh Vương ngầm sắp đặt nhiều năm như vậy, chỉ sợ trận này bắt buộc phải đánh, đến lúc đó Khởi Đường phải làm thế nào?”

Lang Hoa nhìn vẻ lo lắng của Từ Tùng Nguyên và Hàng thị, vẻ mặt bọn họ giống y như tổ mẫu, phụ thân vậy.

Chỉ có người thân mới có thể lo lắng cho họ như vậy.

Kiếp trước thân tình của nàng rất nhạt nhẽo, kiếp này tất cả đều được bù đắp rồi.

“Phụ thân yên tâm,” Lang Hoa nói, “Ninh Vương làm loạn như vậy, Hoàng thượng hận không thể lôi kéo người tới giúp đỡ, sẽ không gây thù chuốc oán nữa đâu.”

Lúc Ninh Vương bị giam ở trong cung, Thái hậu đã đoán được hắn sẽ không chịu để yên như vậy. Lúc ấy cho dù Hoàng thượng giết Ninh Vương, chỉ sợ sẽ mọc ra con của Ninh Vương hoặc là những kẻ khác đến làm phản. Sự sắp đặt nhiều năm của Ninh Vương đã hoàn thành, tất cả đều là thuận lý thành chương, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy.

Bây giờ nhìn lại, tất cả suy nghĩ của Thái hậu nương nương đều đúng, dù Ninh Vương chết rồi, nói không chừng lại là Thái tử mưu phản.

Kim quốc mãi không giết Thái tử, không phải chính là muốn thúc đẩy nội loạn Đại Tề sao. Trải qua chuyện mấy ngày nay, bây giờ nàng cảm thấy, lần mưu phản này Kim quốc không tránh được liên quan.

Cho nên, cái gì tới sẽ tới.

Kết quả như thế nào mới là điều bọn họ có thể tranh thủ.

Từ Tùng Nguyên thở dài: “Đương kim Hoàng thượng những năm này cái khác không làm, ngược lại nắm phần lớn quân đội ở trong tay mình, nếu không Ninh Vương đã sớm ngồi lên Hoàng vị rồi, trận chiến này không biết sẽ đánh bao lâu.”

“Chưa chắc đã dài,” Lang Hoa thấp giọng nói, “Chỉ cần chúng ta tìm được cơ hội.”

Cơ hội gì chứ?

Từ Tùng Nguyên nhìn Lang Hoa, Lang Hoa tuy nhỏ, nhưng trong lòng nó nghĩ gì, ông cũng không hiểu.

Lang Hoa le lưỡi: “Con cũng không biết, con chỉ là cảm thấy nếu như không thấy rõ con đường phía trước, thì cứ đi về phía trước đi, có lẽ rất nhanh sẽ sáng rõ.”

Hàng thị không khỏi cười ra tiếng, chuyện quan trọng như vậy, sao nó lại nghĩ tuỳ ý như thế, có điều ngược lại khiến bà thở phào nhẹ nhõm.

Từ Tùng Nguyên nói chuyện một lúc, trên mặt đã có vẻ mệt mỏi.

Hàng thị hầu hạ Từ Tùng Nguyên ngủ, Lang Hoa cũng lui ra ngoài.

Ngô Đồng vừa vặn lên đón: “Bùi phu nhân đến rồi.”

Lang Hoa gật gật đầu: “Bên phía lão gia có tin tức gì chưa?” Lúc này, Bùi Tư Thông cũng nên trở lại rồi, thời gian càng kéo dài nguy hiểm lại càng lớn.

Ngô Đồng nói: “Vẫn chưa ạ.”

Lang Hoa mới vừa đi tới trong viện, Bùi phu nhân liền tiến lên đón, thấy Lang Hoa yên ổn đứng ở đây, Bùi phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Mặc dù lão gia nói con không sao, nhưng ta phải nhìn thấy con mới có thể yên tâm, nghe nói con và lão gia thân gia nửa đường bị cướp giết, làm Thái phu nhân và ta sợ hết hồn, may mà lão gia bình tĩnh, nếu không nhà chúng ta sẽ loạn theo mất.”

Đây chính là mục đích của Ninh Vương.

Lang Hoa nói: “Trong nhà thế nào rồi? Thái phu nhân có sợ hãi không ạ.”

Bùi phu nhân nói: “Ban đầu bị người vây phủ, chúng ta cũng không ra được,” Nói rồi dừng một chút, “May mà có Từ đại nhân đi đến Cố gia trước, nếu không bây giờ thật không biết làm thế nào.”

Mặc dù Bùi phu nhân không nhắc đến Bùi Tư Thông, nhưng Lang Hoa có thể nhìn ra lo âu của bà.

Lang Hoa nói: “Con sai Ngô Đồng ra khỏi thành xem xem, lâu như vậy rồi, phụ thân cũng nên trở lại rồi.”

Bùi phu nhân không khỏi xấu hổ, lúc này bà không nên hỏi Lang Hoa những thứ này, bà là tới giúp, không phải tới thêm phiền. Bà chỉ là không nhịn được mà lo lắng, dẫu sao bà chỉ là một phu nhân trong nhà, không hiểu lắm những chuyện bên ngoài đó, hơn nữa bộ dạng mấy nàng dâu khóc lóc khiến bà càng thêm phiền muộn trong lòng.

Bùi phu nhân đang nghĩ tới đây, giọng Bùi Tư Thông từ trong sân truyền tới: “Chuyển lương thực vào hậu viện, các ngươi ở lại trông những lương thực này, tất cả đều nghe theo an bài của Tứ nãi nãi.”

Trên mặt Bùi phu nhân lộ ra nụ cười, vội vàng cùng Lang Hoa ra ngoài xem tình hình.

Bùi Tư Thông mặc kình trang, trên mặt trên người đầy vết máu, hiển nhiên lại trải qua một phen đánh nhau, người Bùi gia đi sau lưng ông trên người ít nhiều gì cũng bị thương, nhưng vẻ mặt ai cũng tươi cười, hiển nhiên là đã đánh thắng trận.

Bùi phu nhân rất ít thấy vẻ mặt Bùi Tư Thông hăm hở như vậy.

“Phải cám ơn những thương binh kia, đừng thấy họ hành động bất tiện, ra chiến trường lại lợi hại hơn tất cả,” Bùi Tư Thông nói, “Đám người ô hợp Vương Đàn vừa mới tụ tập lại, căn bản không có cách nào đấu với chúng ta. Nếu không phải thấy viện quân của Ninh Vương, chúng ta sẽ thuận thế xông lên giết tiếp, lấy đầu Ninh Vương.”

Nam nhân đánh thắng trận rồi thường thích ba hoa, Bùi phu nhân đứng ở một bên hé miệng cười.

Bùi Tư Thông chống nạnh: “Mặc dù không nhiều đồ, nhưng có còn hơn không.”

“Thế là nhiều lắm rồi ạ, phụ thân đã làm được một chuyện lớn,” Lang Hoa nói, “Lương thực trong kinh đều hợp lại một chỗ, dựa theo cách của chúng ta mà dùng, sẽ không thiếu bao nhiêu.”

Khen ngợi của Lang Hoa khiến lòng Bùi Tư Thông dường như được xoa dịu, vô cùng thoải mái: “Con nói cách gì?”

Lang Hoa nói: “Cách Khánh Vương đã từng dùng.”

Bùi Tư Thông kinh ngạc, vậy chẳng phải sẽ khiến cho người ta nghi ngờ sao, Ninh Vương lại lấy cớ con trai của Khánh Vương để khởi sự, lỡ như...

Lang Hoa cười nói: “Vậy thì thoải mái thừa nhận.” Để cho tất cả mọi người đều biết thân phận của Bùi Khởi Đường cũng chẳng sao cả, phải khiến Hoàng đế cũng cam tâm tình nguyện đồng ý.

Đây là thứ Hoàng đế nợ phủ Khánh Vương, nợ Bùi Khởi Đường.

...

Trong hoàng cung.

Hoàng đế nhìn bụng Triệu thị càng ngày càng to, không nhịn được giơ tay đặt lên bụng.

Triệu thị sợ hãi cả người run lên.

“Đừng sợ,” Hoàng đế nói, “Đứa trẻ sinh ra nếu là Hoàng tử, Trẫm sẽ lần nữa phong nàng làm phi.”

Lúc thế này, mỗi đứa con trai nối dõi của hắn đều vô cùng quan trọng.

Giọng Triệu thị hơi nghẹn ngào: “Tạ ân điển của Hoàng thượng.”

Hoàng đế phất phất tay, sai cung nhân dẫn Triệu thị đi nghỉ ngơi, “Sau này Trẫm ở đâu, nàng sẽ ở đó.”

Cung nhân đáp: “Chúng nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt... Triệu phi nương nương.”

Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, hắn hy vọng Triệu thị có thể sinh hạ con trai. Như vậy cho dù Thái tử không thể hồi cung, hắn cũng có con trai kế thừa hoàng vị, những kẻ bên ngoài đó sẽ không phản chiến đứng về Ninh Vương.

Thường An Khang tiến lên: “Hoàng thượng, sứ thần Kim quốc cầu kiến.”

“Không gặp,” Hoàng đế nhíu mày, “Lúc này bọn chúng muốn làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.