“Rắc” trân châu bị cắn vỡ.
Quản sự Từ gia lui về phía sau một bước theo bản năng.
Trên mặt sơn phỉ đã xuất hiện vẻ quái lạ, hung ác nghiến răng, rồi há miệng nhổ toẹt một cái.
Trân châu vỡ thành hai nửa đập mạnh vào mặt quản sự.
Quản sự còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, liền nhìn thấy cái tay cầm gậy gỗ của mình bay qua trước mắt.
Máu tươi phun ra.
“Giết người rồi!”
Có người kêu lên một tiếng, gia nhân nhát gan bất chấp hết mọi thứ, ném gậy gộc trong tay xuống rồi chạy vào trong viện.
“Bọn chúng tưởng chúng ta là người trên núi dễ lừa gạt à,” Sơn phỉ hung ác liếm liếm máu tươi bắn trên mặt, “Đi, cùng ta vào xem xem bọn chúng cần tiền hay cần mạng.”
Một sơn phỉ khác thu hộp lại, trong mắt lộ ra ánh sáng tham lam: “Xem xem nhà bọn chúng còn có bao nhiêu vàng lá.”
Sơn phỉ đi lên trước vung cương đao trong tay lên, gia nhân ngăn ở trước mặt đều ngã xuống.
“Không hay rồi, mau... mau chạy đi!”
Tiếng kinh hô truyền tới nội viện.
Từ lão phu nhân nghe lời này run cầm cập, mặt đầy kinh ngạc, bà ta bỏ ra nhiều đồ như vậy, lại không thể ngăn cản sơn phỉ.
Từ Nhị nãi nãi che chở hai đứa bé trong lòng.
“Lão phu nhân...” Quản sự hốt hoảng nhất thời không nói ra lời, chỉ là không ngừng vung tay, “Chạy... chạy... mau... chạy đi...”
Tay cầm kiếm của Từ Chính Nguyên phát run: “Mẫu thân... mẫu thân... làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433171/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.