Lang Hoa ăn một miếng mì ở dịch trạm, trở về trong phòng đọc sách, còn chưa đọc được mấy trang, Cố Thế Hoành đã bưng một chén cháo ngô vào phòng.
Lang Hoa nhìn thấy vội nghênh đón: “Phụ thân sao không nghỉ ngơi đi.”
Cố Thế Hoành nói: “Vừa rồi con chưa ăn được bao nhiêu, có phải là có chỗ nào không thoải mái không.” Ông tự tay bê cháo đến trước mặt Lang Hoa.
“Không ạ.” Lang Hoa cười nói, nàng chỉ lo lắng cho Quảng Nam và trong kinh, hy vọng Bùi Khởi Đường đánh thắng trận, còn hy vọng trong nhà có thể bình an.
Cố Thế Hoành ngồi xuống đưa cái thìa vào tay Lang Hoa: “Vậy thì ăn thêm chút đi, đây là cha học nữ đầu bếp nấu đó.”
Mặc dù không muốn ăn, nhưng cũng không thể để cho phụ thân lo lắng.
Lang Hoa múc một thìa cháo bỏ vào trong miệng.
Ngọt.
Mùi vị thơm mát lập tức tan ra trong miệng, khiến cho trái tim căng thẳng của nàng chậm rãi buông lỏng.
Nàng liền nhớ lại khi còn bé bị bệnh, tổ mẫu luôn dỗ nàng ăn chút cháo ngọt. Lần này ra ngoài, tổ mẫu nhất định không yên tâm trong lòng, nói phụ thân phải chăm sóc nàng thật tốt, nghĩ tới đây Lang Hoa cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cố Thế Hoành nhìn trên mặt Lang Hoa hiện lên nụ cười, lúc này mới nói: “Con yên tâm, Khởi Đường thường xuyên ra vào doanh trại, cho dù Quảng Nam có biến cố gì cũng có thể tùy cơ ứng biến.”
Lang Hoa gật gật đầu, Tào Gia và Phùng sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433159/chuong-660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.