Hạ nhân lập tức sờ sờ đầu: “Tiên sinh… ngài không phải là tiên sinh nữa, sau này ngài sẽ là Tào đại nhân, công văn của triều đình đến rồi, quan ấn của ngài cũng đến rồi, bây giờ có thể nhậm chức…”
Nhanh như vậy.
Tào Gia có chút không dám tin, ông ta cho là bất kể Chu gia hay là người của Ninh Vương, nhất định sẽ đoán được mục đích bọn họ tới Quảng Nam, sẽ nghĩ đủ cách kéo dài thời gian ngăn cản ông ta.
Không ngờ người của Bùi gia còn chưa tới Quảng Nam, ông ta đã nhận được quan ấn.
Vân Nương nhìn vẻ mặt Tào Gia không khỏi nói: “Có gì không ổn sao?”
Tào Gia lắc lắc đầu: “Có lẽ bọn chúng cảm thấy, cho dù để ta mặc quan phục cũng không thay đổi được gì…” Nói rồi nâng chén trà lên uống, sau đó nhìn Vân Nương, “Hôm nay sẽ sai người đưa các ngươi đến Phúc Kiến, một mình ta thuận tiện làm việc.”
“Không đi.” Vân Nương nhẹ nhàng dỗ đứa bé trong lòng, đứa bé vừa mới tỉnh, giơ tay ngáp một cái, có lẽ là bị ánh mặt trời chói mắt, bất chợt khóc òa lên.
Tào Gia vừa định nói, Vân Nương đã nhét đứa bé trong lòng cho Tào Gia, Tào Gia đung đưa theo bản năng, đứa bé trong lòng cũng ngừng khóc, lại yên ổn nhắm mắt lại.
Vân Nương nói: “Ta biết có nguy hiểm, nếu không một người tàn phế như ngài cũng sẽ không ở lại đây, dù sao ngài cũng không có chỗ nương tựa, không làm chút chuyện kinh thiên động địa thì mấy chục năm sau chỉ là một đống thịt thối không ai thèm nhớ ngài thôi,” Nói rồi dừng một chút, “Ta cũng giống ngài, nếu không có hành động gì khiến người ta nhìn với con mắt khác, thì sợ rằng đời này có rửa cũng không sạch, khó khăn lắm mới có được một cơ hội như vậy, ngài lại bảo ta đi à? Đừng hòng.”
Mấy câu nói của Vân Nương ngắn gọn chỉnh tề, Tào Gia lại không cách nào phản bác.
“Ta đi xem xem nha môn chuẩn bị chỗ ở cho ngài thế nào,” Vân Nương chỉnh đốn y phục phẳng phiu, “Xem có chỗ cho mấy thực khách ngài thu nhận kia không.”
Tào Gia nhìn Vân Nương bận rộn không khỏi lắc đầu than thở: “Người này thật là...” Tự cho là đúng lại miệng lưỡi sắc bén không lưu lại cho người ta chút đường sống, chẳng trách làm cho người ta không thích.
Mặc dù nghĩ như vậy, Tào Gia vẫn không giao đứa trẻ trong lòng cho hạ nhân, ngược lại nói: “Khiêng ta vào nhà, chuẩn bị giấy và bút mực cho ta.”
Hạ nhân nói: “Lão gia còn muốn viết thư sao?”
Tào Gia trầm mắt xuống, Bùi Tứ gia và Đại tiểu thư kêu ông ta đến Quảng Nam, chính là vì có thể liên lạc với những người quen trước đây, xin bọn họ ủng hộ Bùi gia.
Nhưng mà những quan thổ ti kia lại lần lữa không chịu gặp ông ta, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã bị Chu gia mua chuộc, không cho con trai Bùi gia một chút mặt mũi nào sao?
Tào Gia ngồi trên giường, phân phó hạ nhân: “Lần này gửi cả lá trà mà Đại tiểu thư sai ta mang tới đi đi.”
Đó là trà Song Tỉnh, Thái hậu nương nương hàng năm đều sẽ ban thưởng xuống, thấy lá trà bọn họ nên hiểu, đây là ý của Thái hậu nương nương.
...
Kinh thành.
Lang Hoa nhìn đồng hồ cát, Bùi Khởi Đường vẫn chưa về.
Sau khi thành thân nàng hình như đã quen những ngày tháng sống hai người, mỗi ngày đều tiễn Bùi Khởi Đường đi ra ngoài, buổi tối thì chờ hắn trở lại. Cho dù nàng chuẩn bị hôn sự cho Ngọc Song có chút bận rộn, nằm ở trên giường cũng vẫn sẽ nói chuyện với hắn rồi mới ngủ.
“Lang Hoa.”
Lang Hoa đang suy nghĩ, Bùi Khởi Đường đã đi vào.
“Dùng cơm chưa?” Bùi Khởi Đường nhìn bàn, trên bàn chỉ có một chung trà.
Lang Hoa thích sau khi ăn cơm xong ăn mứt hoa quả, nhưng trên bàn lại không có hộp mứt.
“Vẫn chưa,” Lang Hoa nói, “Vừa rồi đang xử lý sổ sách, hơi muộn một chút.” Trên thực tế là nàng không đói bụng, lúc ở Cố gia nàng sẽ ăn cùng tổ mẫu, sau khi gả qua đây, đại đa số thời gian đều là ở cạnh Bùi Khởi Đường, nhìn hắn ăn cơm sẽ khiến cho nàng ngon miệng hơn.
Từ lúc thành thân tới nay, đây là ngày đầu tiên không ở bên nhau… nàng đột nhiên không thích ứng được.
Con người thật là… nàng cũng cảm nhận được sâu sắc một câu nói: Đang nghèo mà giàu thì quen, đang giàu mà nghèo thì khó mà quen được.
Kiếp trước, nàng chưa từng cảm thấy ăn cơm, nghe đọc sách, đi ngủ một mình buồn tẻ vô vị gì cả.
“Ta cũng chưa ăn no, ” Bùi Khởi Đường nói, “Chỉ là tùy tiện xã giao uống một chút rượu, chi bằng cùng ăn đi!”
Mấy đĩa đồ ăn được bày lên, nhìn thấy Bùi Khởi Đường ăn một chén cháo, Lang Hoa cuối cùng cũng thấy thèm ăn, một đĩa dưa muối nhỏ cũng bị hắn ăn thành tiếng giòn giòn. Nàng không nhịn được giơ đũa ra gắp, bất tri bất giác đã ăn no.
Hạ nhân thu dọn bát đũa, Lang Hoa bắt đầu ăn mứt hoa quả.
Bùi Khởi Đường nói: “Chu gia đã dâng tấu chương rồi, xin Hoàng thượng ngăn cản thương nhân Tây Hạ đến Quảng Nam.”
Chu Tử An hoạt động khắp nơi, cau mày cau mặt, hiển nhiên bọn chúng đã nhận được tin tức của Quảng Nam.
“Mã Ngạn thừa cơ dâng tấu chương rồi.”
Lang Hoa hết sức tò mò Mã Ngạn sẽ nói thế nào, nhưng Bùi Khởi Đường lại cứ dừng lại, ánh mắt rơi vào mứt hoa quả trong tay nàng, nàng không chút suy nghĩ đưa mứt hoa quả qua.
Hắn cúi đầu xuống ngậm lấy, môi mềm mại chạm vào ngón tay nàng.
Tay nàng giống như bị lửa đốt, lập tức thu lại, muốn tức giận nhưng lại không giận được, chỉ đành quở trách nhìn Bùi Khởi Đường, sau đó tiếp tục nghe hắn nói chuyện.
Bùi Khởi Đường nói: “Mã Ngạn xin triều đình cứu trợ thiên tai, nói ra Quảng Nam cằn cỗi thế nào, lúc thiên tai, bách tính phải đổi con mà ăn. Mã Ngạn vừa khóc vừa nói, nói Quảng Nam giống như là địa ngục nhân gian, Hộ bộ viên ngoại lang vừa mới đến rốt cuộc như chồi non, trong lúc kích động liền nói hết năm nay Hộ bộ còn có bao nhiêu người có thể chi phối ra.”
“Hoàng thượng vừa tìm được một vị Mã thiên sư, mời ông ta chủ trì Tử Kim Quan, Mã thiên sư góp ý Hoàng thượng phải sửa chữa tháp vàng ở Tử Kim Quan, đuổi xúi quẩy trấn áp tai hoạ, làm sao bằng lòng đem khoản tiền này tới giúp Quảng Nam được. Nếu thương nhân chịu đến Quảng Nam mua sợi the thô hoa, ít nhiều cũng sẽ giải quyết được nguy cơ của Quảng Nam, Cẩm viện phủ Thành Đô mỗi năm nộp bao nhiêu thuế cho triều đình, Hoàng thượng rõ hơn tất cả. Sợi the thô hoa không bằng gấm Tứ Xuyên, tương lai làm tốt rồi, ít nhất có thể gánh vác một phần cứu tế của triều đình, giúp triều đình chống đỡ được Dưỡng Tế Viện và Phúc Điền Viện, Hoàng thượng cớ sao mà không làm.”
Cách này có hiệu quả rồi.
“Nhưng cũng không thể để mặc cho phiên thương tùy ý buôn bán, cho nên...” Bùi Khởi Đường nói, “Tránh xảy ra vấn đề gì, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ta sẽ đi tây lộ Quảng Nam.”
Lang Hoa và Bùi Khởi Đường đã sớm thương lượng xong, sẽ nhân cơ hội lần này đi Quảng Nam, nhưng nghe thấy Bùi Khởi Đường sắp lên đường, nàng lại có chút lo lắng.
Theo lý mà nói tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, Tào đại nhân đem người đi an bài trước, sau đó là đám người Vương Phụng Hi cải trang.
Với quan hệ của Bùi gia ở Quảng Nam, cộng thêm những người bên cạnh Bùi Khởi Đường đó đủ để đối phó với Chu gia.
Chu gia có lợi hại hơn nữa cũng không phải Lý Thường Hiển, không là cả nước Tây Hạ.
Có lẽ là vì tâm tình lúc đó và bây giờ dẫu sao cũng khác nhau, nên nàng cứ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
“Tứ gia,” Bùi Tiền tới bẩm báo, “Chu Tam gia đưa thiệp tới.”
Chu gia đã tới kinh thành lâu như vậy, có điều chỉ là dựa theo lễ phép tới bái kiến trưởng bối Bùi gia, lần này tới nhà là thật sự không kiềm chế được rồi.
Bùi Đại nãi nãi đón Chu Tử An ở cửa nguyệt lượng.
Nhìn thấy người nhà mẹ đẻ, mũi Bùi Đại nãi nãi cay cay: “Mấy ngày nay sai người đưa tin cho đệ, đệ cũng không chịu tới, rốt cuộc là thế nào, đệ... sao không nói gì thế...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]