Khóe miệng Thái hậu mỉm cười, trong nháy mắt bà dường như đã trở lại khi Tiên hoàng còn tại thế. Bà đứng ở đó hăng hái, bất kể gặp phải vấn đề khó khăn gì, bà cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái, ai lỗ mãng sẽ bị bà chỉnh đốn.
Cả triều văn võ cứ như vậy bị bà đè xuống.
Tốt.
Thái hậu híp mắt nhìn Lang Hoa, giống như người trước mắt biến thành dáng dấp của mình, không, còn xuất sắc hơn cả bà nữa.
Tiên hoàng, thiếp không sinh cho người một Thái tử tốt, nhưng nói không chừng thiếp lại giữ cho người được một cháu trai tốt, lại ban cho hắn một mối hôn sự tốt. Đây chẳng phải là chuyện khiến người ta vui vẻ sao?
Có lẽ thời vận của Đại Tề chưa tuyệt, không bị mất ở trong tay cái kẻ chẳng ra gì kia.
Thái hậu nương nương nhìn Trình nữ quan, Trình nữ quan lập tức hiểu ý dẫn Bùi Thập tiểu thư ra ngoài.
Trong đại điện yên tĩnh lại.
Thái hậu nói: “Triều đình hàng năm đều cứu tế Quảng Nam, chỉ cho là những năm này Quảng Nam không dễ sống, nhưng không ngờ bọn chúng đã giở trò.”
Thái hậu nói là nhân thủ xếp vào ở Quảng Nam, những người đó vốn đều từng là tâm phúc của Thái hậu và Tiên hoàng.
Thái hậu cẩn thận suy nghĩ, lập tức nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Tại sao Ninh Vương không nói sự thật với bà ta, tranh thủ sự ủng hộ của bà ta, bởi vì ở trong mắt Ninh Vương, bà ta đã không thể góp sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433136/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.