Cố Bỉnh Chi cảm nhận được ánh mắt của Cố lão thái thái rơi lên người bọn họ, vội vàng giơ tay chọc chọc Cố Chiêm Lâm, Cố Chiêm Lâm nói: “Chúng con không sao, vừa rồi ở trong sân luyện quyền thuật.” Bị người ta ném ngã hơn hai mươi lần, ba người hợp lực ngay cả một chéo áo của người ta cũng không sờ được tới, đối phương còn là một tiểu lão đầu.
Mặt mũi biết để đâu bây giờ? Còn dám kêu ủy khuất à? Không dám, cho nên chỉ có thể nhịn không nói.
“Đúng, chúng con không sao.” Cố Bỉnh Chi mở miệng cười một tiếng, lộ ra răng dính bùn, bản lĩnh bị ngã này vẫn còn phải học, nếu không hắn thật sự nuốt không trôi cục tức này, cho nên không thể nói.
Từ Khải Chi nhìn thấy hàm răng dính bùn kia, suýt nữa định nhào tới bưng miệng Cố Bỉnh Chi lại, lập tức nháy nháy mắt, nhẹ giọng dặn dò: “Nuốt hai cái đi.”
Cố Bỉnh Chi không hiểu gì, thấy Từ Khải Chi vỗ vỗ miệng, lại nháy nháy mắt, hắn cũng theo bản năng liếm liếm răng, mùi tanh của đất lập tức truyền tới, Cố Bỉnh Chi suýt nữa thì nôn ra, nhưng vẫn là gắng gượng khuấy khuấy trong miệng, nuốt nuốt xuống, sau đó nhe hai hàm răng trắng ra, lộ ra một nụ cười rực rỡ.
Cố lão thái thái nói: “Không sao thì tốt, ba đứa các con không còn nhỏ tuổi nữa, phải học tỷ phu nhiều hơn.”
Ba người cùng gật đầu.
Từ Khải Chi len lén nhìn Bùi Khởi Đường, tiểu lão đầu từng nói, có người lúc mười tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433132/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.