Chương trước
Chương sau
Bùi Đại nãi nãi còn chưa phản ứng kịp, đề tài đã vòng đến trên người Chu gia.

Tất cả mọi người đều nhìn nàng ta

“Nhà chúng ta,” Bùi Đại nãi nãi mím mím môi: “Cũng có người từng mắc chướng dịch, nhưng phụ thân ta nhậm chức ở Quảng Nam, cho nên cả nhà vẫn phải ở lại Quảng Nam.”

“Không chỉ là một nhà thân gia, toàn tộc Chu thị đều ở Quảng Nam chứ?” Mặt mũi Lang Hoa giãn ra hỏi.

Bùi Đại nãi nãi mím mím môi: “Đúng thế.”

Lang Hoa cười nói: “Như vậy xem ra đại tẩu hiểu rõ tình hình bên đó nhất, đại tẩu hãy nói xem chúng ta có nên trở về Quảng Nam quản lý tổ trạch hay không.”

Nói là quản lý tổ trạch, thật ra là nói, có muốn lấy lại quan hệ ở Quảng Nam hay không.

Bùi Đại nãi nãi ung dung cười một tiếng, đây đâu phải lời nàng ta có thể nói.

Nếu như nàng ta nói ra lời trong lòng, Bùi gia hẳn nên bỏ mặc chuyện Quảng Nam, giao hết cho Chu gia mới là tốt nhất. Vậy nàng ta sẽ thành người thế nào? Mọi người chẳng phải là đều nhằm vào nàng ta sao?

Phụ thân thường nói, nếu Bùi gia đã làm quan văn, chuyện võ tướng bên này sẽ không liên quan đến Bùi gia nữa. Nàng ta cũng không hiểu tại sao Bùi gia lại sống chết bám lấy Quảng Nam không buông, ổn định làm một quan văn ở kinh thành không phải rất tốt sao?

Lão gia và lão Tứ cũng đã giữ chức ở triều đình. Giống như phụ thân nói vậy, Chu gia ở Quảng Nam, Bùi gia ở kinh thành, hai nhà canh phòng qua lại, đối với ai cũng có lợi. Tại sao Bùi gia lại cứ không qua được chỗ ngoặt này, những năm này nhà mẹ đẻ nàng ta thúc giục nàng ta cùng phu quân nhắc tới chuyện này, phu quân lại không cho phép nàng ta nhúng tay vào những thứ này, nàng ta bị hai bên kìm kẹp khó chịu biết bao nhiêu.

Cố thị gả vào Bùi gia, một câu nói lại khiến cho Bùi gia chắp tay dâng tổ trạch lên, bảo mặt mũi nàng ta còn để ở đâu.

Bùi Đại nãi nãi nói: “Vậy... hẳn nên xem ý thái phu nhân và trong tộc... thật ra ta không hay về nhà mẹ đẻ, cũng không rõ lắm tình hình Quảng Nam bây giờ.”

Nhưng Lang Hoa lại chuyển đề tài, “Đại tẩu cũng biết muội đến Quảng Nam cần nơi để phát huy, Chu gia có không ít nhà cửa trống, không bằng chia sẻ một hai nơi cho muội, muội sẽ dùng giá gấp đôi ở thành thị để mua.”

Cái gì?

Bùi Đại nãi nãi ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đầu.

Cố Lang Hoa là ai? Lại đã nghĩ đến tài sản của Chu gia.

Bùi Đại nãi nãi buột miệng nói ra: “Nhà của Chu gia tuyệt đối sẽ không bán, cho dù là bây giờ để không tương lai cũng có thể sẽ có tác dụng...”

So với sự vội vã của Bùi Đại nãi nãi, Lang Hoa tỏ ra rất thoải mái.

Lang Hoa mỉm cười: “Thập muội muội, muội xem đi, ta chẳng qua chỉ nói muốn mua nhà cửa, đại tẩu đã cuống lên thế này, có thể thấy đại tẩu vẫn cảm thấy từng ngọn cây cọng cỏ ở Quảng Nam đều rất quan trọng đối với Chu gia.”

Bùi Đại nãi nãi nghe lời này, lông măng toàn thân dựng đứng lên, trong lúc cấp bách nàng ta lại mắc bẫy của Lang Hoa rồi.

Cố Lang Hoa không phải đang kéo nàng ta để khuyên Thập muội muội, căn bản là đang nhằm vào nàng ta.

Bùi Thập tiểu thư cũng nhìn Bùi Đại nãi nãi. Vừa rồi nói chuyện trong sân, nhắc tới tình cảnh Quảng Nam bên kia, mặt Bùi Đại nãi nãi vẫn đầy vẻ cảm động bùi ngùi, cảm thấy Quảng Nam không bằng Phúc Kiến, dường như cũng rất không hiểu cách làm của Tứ tẩu, lúc nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy thương hại.

Nhưng giờ lại phản ứng như vậy.

Bùi Thập tiểu thư cảm thấy hình như mình đã làm sai rồi, ù ù cạc cạc bị người ta lợi dụng, đẩy ra phía trước.

Lang Hoa nhìn Bùi Đại nãi nãi: “Đại tẩu, muội đùa với tẩu thôi, làm sao muội có thể nghĩ đến viện của nhà mẹ đẻ tẩu chứ? Muội chỉ là muốn nói, tổ trạch đối với Bùi gia cũng rất quan trọng, những năm này Bùi gia mặc dù rời khỏi Quảng Nam, nhưng lại không ít quản chuyện ở Quảng Nam. Trước đây những nhà thường qua lại với Bùi gia, phàm là có ai có chỗ khó xử, cũng đều tìm tới Bùi gia, đây chính là lý do vì sao mà các trưởng bối của phòng nhì sẽ thường xuyên trở về xử lý công việc của tổ trạch.”

“Lúc đại chiến, Bùi gia từ Quảng Nam đến Quế Châu cầu viện quân, cũng bởi vì bách tính và sĩ quan của Quảng Nam che chở mới có thể thoát thân. Bây giờ Giao Ly quấy nhiễu biên giới, tình thế của Quảng Nam không tốt, Bùi gia cứ như vậy mà bán tổ trạch hoàn toàn không để ý tới tình hình Quảng Nam, há chẳng phải là để cho những người luôn ủng hộ Bùi gia kia lạnh lòng sao? Muội vào đây muộn, những lời này cũng không biết nói có đúng không, nhưng muội biết Bùi gia tuyệt đối sẽ không như vậy. Đại tẩu, tẩu thấy thế nào?”

Từng câu từng câu nói năng có khí phách, ngay cả mặt của Bùi Tư Thông bên cạnh cũng đầy vẻ kích động, không ngờ Lang Hoa lại hiểu rõ Bùi gia như vậy. Ông giữ lại tổ trạch Bùi gia, không phải là muốn tìm về thể diện năm đó mất ở Quảng Nam, mà là không nỡ bỏ những người từng tín nhiệm Bùi gia kia. Con dâu này là lão Tứ cầu tới, lúc ấy Cố gia cũng không coi trọng hôn sự này, nếu như không có thánh chỉ, sợ rằng hai nhà không thể dễ dàng kết hôn như vậy.

Cho nên ở trong lòng ông, vẫn cảm thấy Lang Hoa có chút không quá tình nguyện, thậm chí có chút bị ép buộc. Ông nghĩ với tình hình như vậy, thành thân một hai năm Khởi Đường không khỏi sẽ bị ghét bỏ, hy vọng sống chung một thời gian có thể nếm được mùi vị vợ chồng hòa thuận.

Bây giờ xem ra là ông nghĩ nhiều rồi.

Nếu Lang Hoa không thích hôn sự này, sao lại tốn nhiều công sức như vậy?

Bùi Tư Thông rất muốn phất phất tay, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, nói thật tử tế tình hình tây lộ Quảng Nam với Lang Hoa, con dâu này ông càng ngày càng hài lòng.

Bùi Khởi Đường nhìn ra vẻ mặt không thể kiềm chế nổi của Bùi Tư Thông, không khỏi cười một tiếng trong lòng. Dâng trà, làm điểm tâm, may vá là những thứ Lang Hoa không muốn làm, nhưng nàng thông minh, tầm mắt lại rộng, cũng không hề thua kém ai.

Nàng thế này không chỉ làm cho người ta yêu thích, càng làm cho người ta tôn trọng.

“Đúng,” Bùi Đại nãi nãi đã không thể lui được nữa, chỉ đành nhắm mắt đáp, “Tứ đệ muội nói có lý.”

Bùi Đại thái thái phòng nhì ngẩng đầu lên, một nàng dâu vừa vào cửa lại có thể nói ra như vậy.

Bà thì sao? Là dâu trưởng của phòng nhì, nhưng lại không dạy được Như Cẩn cho tốt.

Bà không khỏi xấu hổ.

Người phòng chính không nói gì, đều để lại thể diện cho bà, bà không thể ỷ vào sự nhẫn nhịn của phòng chính mà giả bộ câm điếc như vậy.

Có mấy lời, đúng là phải nói cho rõ ràng.

“Như Cẩn, lời của Tứ tẩu con nghe đã hiểu chưa?” Bùi Đại thái thái nói, “Hai phòng Bùi gia chúng ta đã sớm phân rõ trách nhiệm, lúc phòng chính ở bên ngoài đánh giặc, phòng nhì chúng ta ở lại quản lý tổ trạch. Khi đó tình hình của phòng chính nguy hiểm hơn chúng ta nhiều, giống như Tứ tẩu con nói vậy, Bùi gia là đại tộc, nếu như không phải những năm này người trong tộc giúp đỡ lẫn nhau, làm sao có vinh quang như bây giờ? Không có tộc Bùi thị, ta và đại bá của con cho dù muốn chăm sóc con, cũng lực bất tòng tâm.”

“Lang Hoa,” Bùi Đại thái thái nhìn Lang Hoa, “Con quay về tây lộ Quảng Nam, có cần gì phòng nhì chúng ta thì cứ nói, bên Quảng Nam có một số việc, đại bá của con càng hiểu hơn.”

Bùi Đại nãi nãi nắm chặt tay, không ngờ kết quả lại như vậy, chẳng những phòng nhì Bùi gia không tức giận, ngược lại còn ủng hộ Cố thị.

Lang Hoa đứng lên hành lễ với Bùi Đại thái thái: “Nếu như Đại bá mẫu có thời gian, cháu dâu có một số việc thật sự phải thỉnh giáo người.”

Bùi Đại thái thái đỏ mặt: “Đừng nói như thế, ta gả vào Bùi gia nhiều năm như vậy, còn không nghĩ thông suốt như con.”

Bùi thái phu nhân cười nói: “Mấy người ai ai cũng đều nói mình không tốt, muốn tính công lao lên hết người lão thái bà ta sao? Gia hoà vạn sự hưng, người một nhà chúng ta vui vẻ như vậy, ngày tháng tốt lành của Bùi gia còn ở phía sau.”

Bùi Thập tiểu thư mím mím môi đứng lên hành lễ với Lang Hoa: “Tứ tẩu tẩu, là muội sai rồi, muội không hiểu chuyện.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.