Chương trước
Chương sau
Lang Hoa đang định dặn dò Tiêu ma ma, nếu như Ngọc Song muốn vào sớm thì đừng cản nàng ấy, kết quả lời còn chưa nói ra, đã nghe được tiếng của Tề Ngọc Song: “Ta là người nóng tính, đã không đợi được nữa rồi.”

Lang Hoa lập tức lộ ra nụ cười, thật đúng là bị nàng đoán trúng.

Tề Ngọc Song vào phòng tựa như một trận gió đến trước mặt Lang Hoa, ngước mắt nhìn mặt Lang Hoa: “Còn may chưa trang điểm, muội tuyệt đối đừng có đánh phấn dầy hết lớp này đến lớp khác nhé, nhìn rất khó coi. Ngày hôm qua ta đột nhiên nghĩ đến, lăn qua lộn lại cả đêm ngủ không yên giấc, trời chưa sáng đã chạy tới đây, chỉ sợ muội đã trang điểm đến ta cũng không nhận ra rồi.”

Lang Hoa nhìn Dương lão phu nhân: “Dương lão phu nhân làm người toàn phúc, không để cho ta trang điểm đậm.”

Đám người Dương lão phu nhân lập tức hành lễ với Tề Ngọc Song.

Lang Hoa trang điểm xong ngồi ở trên giường, các nữ quyến lúc này mới lục tục đi vào chúc mừng.

Mẫn Giang Thần núp ở sau lưng Mẫn phu nhân, luôn không tiến lên nói chuyện, Mẫn phu nhân đang cảm thấy lúng túng, Diệp lão phu nhân đã dẫn hai tiểu thư Diệp gia tiến lên trước.

Diệp lão phu nhân quan sát Lang Hoa: “Nghe nói con sắp thành thân, ta còn cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt của Hoàng thượng càng ngày càng tốt rồi, tiểu thư còn chưa cập kê đã bị hắn ban cho người ta. Cứ như vậy, con cháu đạt quan hiển quý trong kinh muốn kiếm một nàng dâu tốt, há chẳng phải là khó hơn sao.”

Diệp lão phu nhân mặc y phục màu nghệ, đeo mạt ngạch màu hồng cánh sen đậm, phía trên có một viên ngọc lục bảo to màu xanh chiếu lấp lánh, lộ ra rất có sức sống. Nếu như xem nhẹ lối ăn mặc này, sẽ không khó nhìn ra Diệp lão phu nhân gầy hơn trước đó không ít, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cơ thể dường như cũng còng đi.

Diệp gia nhất định có chuyện, nếu không Diệp lão phu nhân sẽ không như vậy.

Lang Hoa nhớ lại lúc chiến tranh Trấn Giang, Diệp lão phu nhân còn dốc sức tương trợ, đưa tay ra kéo Diệp lão phu nhân: “Đều nói trong nhà có một người già giống như có báu vật, lão phu nhân nhìn còn có sức sống như vậy, Diệp gia thật là có phúc, mới có thể có lão phu nhân trấn giữ, sẽ càng ngày càng tốt.”

Lang Hoa vừa dứt lời, một vị Diệp tiểu thư đã cong khoé miệng lên, trên mặt tràn đầy ý cười.

Diệp lão phu nhân vỗ vỗ tay Lang Hoa, ánh mắt lóe lên: “Cũng không hữu dụng nữa, các con ai ai cũng xuất giá rồi, sau này phải dựa vào các con.”

Trái tim Lang Hoa khẽ động, kiếp trước Diệp gia có người vào cung làm quý phi, chẳng lẽ kiếp này vẫn là như vậy?

Điều này nàng ngược lại không ngờ tới, bởi vì trong cung luôn không có tin tức gì, Diệp gia cũng luôn cẩn thận né tránh, nàng còn tưởng rằng tất cả đã thay đổi, Diệp gia sẽ không đi con đường cũ nữa.

Lang Hoa mới vừa nghĩ tới đây, chỉ nghe bên ngoài truyền tới tiếng pháo nổ.

Khương ma ma đi vào bẩm báo: “Kiệu hoa của Bùi gia đến rồi.”

Cố Tứ thái thái vô cùng ngạc nhiên: “Giờ lành còn sớm, như vậy chẳng phải đợi ở nhà chúng ta rất lâu sao?”

Nhà trai bình thường sợ bị nhà gái làm khó, đều đến muộn chút, Bùi Khởi Đường đến sớm như vậy là sợ người khác không biết, hắn vội vã cưới Lang Hoa về nhà sao?

“Nhà trai tới đón dâu có những ai thế?” Cố Tứ thái thái hỏi Khương ma ma.

Khương ma ma nhìn Tề Ngọc Song: “Có Thế tử gia của Phủ Thư Vương…”

Tề Ngọc Song thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng: “Ca ca không hề nói với ta, sáng sớm hôm nay lúc ta đi, còn thấy huynh ấy chưa dậy, không ngờ huynh ấy lại được Bùi gia mời đi.”

Khương ma ma nói tiếp: “Còn có Thế tử của Hoài Nam Vương và Đại gia của Liễu gia. ”

Lang Hoa biết Liễu Tử Dụ thế nào cũng tới, lại không ngờ Bùi Khởi Đường mời cả Thế tử của Hoài Nam Vương từ biên cương tới.

Đội ngũ đón dâu đều là dòng họ hoàng thất, Cố Tứ thái thái mặt đầy vẻ vui mừng: “Đám Bỉnh Chi, Chiêm Lâm đâu rồi? Có chặn ở cửa không?”

Khương ma ma nói: “Ba vị gia đã sớm nằm ở trên mái tường chờ rồi, nghe nói Từ đại gia tìm Tiến sĩ của thư viện ra một đề khó, lát nữa chắc chắn cô gia không trả lời nhanh được.” Chỉ có ải này của Từ đại gia còn coi như có chút khí thế, còn về ba vị gia kia muốn dùng cung tên bắn long nhãn, chỉ sợ không làm khó được người xuất thân nhà võ như cô gia.

...

Từ Khải Chi bò ở trên mái tường, từ khi nhìn Bùi Khởi Đường lên ngựa thì không hề mở miệng.

“Khải Chi,” Cố Chiêm Lâm kêu một tiếng, “Đệ ngủ rồi đấy à?”

Đầu Từ Khải Chi rũ xuống, dường như tất cả sinh lực trên người đều đã bị móc rỗng.

“Sớm bảo đệ đừng có dốc sức như vậy, đệ không nghe, nếu không phải là ngày ngày đi giúp đỡ, đệ xem xem… tỷ phu còn khỏe mạnh bình thường, đệ đã mệt mỏi đến đầu cũng không ngẩng lên được rồi.”

Từ Khải Chi nuốt nuốt nước bọt, không phải hắn bị mệt mỏi thành như vậy, hắn là bị tỷ phu làm cho thương tâm.

Hai ngày nay lúc rảnh rỗi, hắn dương dương đắc ý lấy đề thi của Tiến sĩ nói cho tỷ phu nghe, kết quả… tất cả đều trả lời được hết. Đương nhiên trong lòng hắn không phục, liền hỏi hết đề này đến đề khác, kết quả đề khó đến vắt óc mới nghĩ ra được, lại căn bản không có ích gì…

Ầm ĩ hai ngày như vậy, bây giờ nằm ở trên mái tường, hắn lại không hỏi được một đề nào.

“Nếu như không ra đề thì mở cửa ra đi!”

Trong đội ngũ rước dâu đã có người ồn ào.

Từ Khải Chi căng mặt đỏ bừng, Cố Chiêm Lâm vội vàng thúc giục: “Nhanh lên, bất kể đề gì cũng nói ra một cái, còn kéo dài nữa sẽ khiến cho người ta chê cười.”

Từ Khải Chi nắm chặt nắm đấm, nghĩ tới sách Tiến sĩ giảng hôm nay, cũng chỉ buột miệng nói ra: “Cái gì gọi là Tam biểu?”

Nghe được loại đề này, Liễu Tử Dụ nhìn Bùi Khởi Đường: “Xem ra cữu gia thông gia có lòng nhường đường, cho huynh sớm vào cửa rồi.” Đề đơn giản như vậy, chỉ cần người có chút học vấn là có thể trả lời được, càng đừng nhắc tới Bùi Khởi Đường, cũng không biết Bùi Khởi Đường mua chuộc đệ đệ của Cố Đại tiểu thư như thế nào.

Bùi Khởi Đường cất cao giọng nói: “Mặc Tử nói rằng: cái gì cũng có cái gốc, cái nguồn, cái dụng của nó. Về gốc thì sao? Xem xét việc làm của thánh vương đời xưa nếu thấy đúng thì làm, nếu thấy sai thì bỏ. Về nguồn thì sao? Xét đến cái thực của tai mắt trăm họ xem có phù hợp với thực tế khách quan hay không. Về dụng thì sao? Xem có lợi cho quốc gia, lợi cho bách tính hay không. Cái này gọi là Tam biểu.”

Bùi Khởi Đường vừa dứt lời, một tiếng hô truyền tới: “Tiếp đi, một câu nữa.”

Cố Chiêm Lâm không khỏi oán trách: “Sao đệ lại ra một đề như vậy chứ.”

Từ Khải Chi lập tức rụt đầu lại, hắn làm sao biết một võ tướng lại tài hoa hơn sĩ tử khoa cử chứ, hắn lần này coi như là thua tâm phục khẩu phục.

Cố Bỉnh Chi thấy vậy chỉ đành chọn long nhãn đã chuẩn bị xong, vừa mới bắn qua mái tường, chỉ cảm thấy trong tay chấn động một cái, ngẩng đầu lên nhìn thấy mũi tên quét qua trước mắt hắn, long nhãn đã không thấy đâu nữa.

Bùi Khởi Đường nhanh nhẹn thu cây cung lại, đội ngũ rước dâu đã đi gõ cửa, Từ Khải Chi, Cố Bỉnh Chi và Cố Chiêm Lâm đều ủ rũ cúi đầu từ trên mái tường tụt xuống.

Cố Thế Hoành trong sân trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Đón hiền tế của ta vào cửa.”

Tiếng nhạc lễ lập tức từ cửa truyền đến nhà trong.

Nữ quyến trong phòng Lang Hoa đều đứng lên.

Diệp lão phu nhân không nhịn được nói: “Sao lại nhanh như vậy.” Hình như mới có thời gian nửa chung trà.

Dương lão phu nhân tươi cười: “Các nữ quyến đều có thể tránh đi rồi, chúng ta phải đóng cửa phòng lại chờ tân cô gia.”

Lang Hoa chỉ nghe trong sân vang lên tiếng huyên náo, hình như có người chúc mừng, lại có người phát thưởng.

Trái tim Lang Hoa đập mạnh, không tự chủ được nắm chặt ngón tay.

Thời gian dường như trôi qua vô cùng chậm.

Lâu như vậy, giống như là cách mấy chục năm, khiến nàng không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy người kia.

Cửa từ từ mở ra, ánh mặt trời cuối cùng xuyên vào.

Lang Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Khởi Đường mặc một thân cát phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.