Chương trước
Chương sau
Trong điện Cần Chính.

Nội thị bẩm báo với Hoàng đế: “Hứa thị kia đã khai nhận rồi, nói vô cùng rõ ràng, Ninh Vương gia không điên, Từ Sĩ Nguyên là đang làm việc cho Ninh Vương gia.”

Nói tới đây nội thị cũng hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

Ninh Vương làm sao có thể không điên chứ, ai có thể giả điên mười năm như một được, những trò cười Ninh Vương gây ra trong yến tiệc trong cung năm đó còn ít sao? Mỗi lần chỉ cần được ai khuyên, liền muốn uống đến người ngã ngựa đổ, đến nay hắn vẫn còn nhớ bộ dạng nhếch nhác đó của Ninh Vương.

Người như vậy nếu không phải người điên, thì nhất định chính là kẻ ngốc.

Hoàng đế nói: “Hạ nhân Phủ Ninh Vương bị bắt giữ, Ninh Vương bây giờ thế nào rồi?”

Nội thị lập tức nói: “Ninh Vương gia hình như bị hoảng sợ, nấp dưới gầm giường, làm sao cũng không chịu đi ra, thị vệ lại không dám miễn cưỡng lôi Vương gia ra ngoài, qua cả một ngày rồi, cũng không biết...”

Hoàng đế cau mày, cả một ngày rồi, người ở dưới gầm giường, cho dù không ăn không uống, chẳng lẽ sẽ không đi cầu tiêu sao? Chẳng lẽ cũng ở bên trong...

Nội thị muốn nói lại thôi, Hoàng đế nói: “Có cái gì cứ nói, Trẫm thứ cho ngươi vô tội.”

Nội thị vội khom người: “Thị vệ ở đó đều nói, Ninh Vương không giống là giả bộ ngốc, cả ngày nay ở dưới gầm giường không ngừng kêu tên Thái hậu nương nương và Từ Như Tịnh, kêu chán rồi lại ngủ, nhưng bọn họ hơi có chút động tĩnh, ngài ấy sẽ tỉnh lại, hơn nữa... còn... đại tiện ở bên trong.”

Quả nhiên.

Hoàng đế không nhịn được cau cau mũi.

Nội thị nói: “Các thị vệ cũng không có cách gì.” Nói cho cùng cũng là Vương gia, trước khi Hoàng thượng hạ lệnh, bọn họ không dám nhấc giường lên bắt người, lỡ có sơ xuất rồi, không biết phải bẩm báo thế nào với Hoàng thượng và tông thất quý tộc. Hơn nữa, trên người Ninh Vương gia có tội danh nặng như vậy, cũng không ai có thể tùy tùy tiện tiện để cho hắn chết ở đó.

Tình cảnh cưỡi trên lưng cọp như vậy, cũng chỉ có thể chờ có chứng cứ chính xác, bọn họ mới dám động thủ với Ninh Vương.

Nếu như là thường ngày, Hoàng đế hận không thể lập tức cách Ninh Vương thật xa, để cho Ninh Vương ngốc thì cứ ngốc ở nhà, đừng ầm ĩ đến trước mặt hắn là được, nhưng bây giờ hắn biết Ninh Vương là đang giả ngu, không thể nào để cho Ninh Vương lừa gạt qua cửa như vậy.

Hoàng đế nói: “Mọi việc không thể nhìn bề ngoài, nếu Hứa thị đã khai nhận, cũng coi là có bằng chứng. Trẫm có thể dùng để chặn miệng tông thất, trực tiếp đưa Ninh Vương vào đại lao, Trẫm xem hắn còn có thể giả bộ tới khi nào.” Nói tới đây, Hoàng đế rất vui mừng, Bùi Khởi Đường làm chuyện này thật tốt.

Nhắc tới Bùi Khởi Đường mặt Hoàng đế đầy mừng rỡ.

Hắn suýt nữa đã mắc bẫy Ninh Vương, xử lý Bùi gia.

...

Phủ Ninh Vương.

Ngọc bích trên giường loảng xoảng rơi xuống đất, vỡ vụn. Phủ Ninh Vương vốn đã loạn, bầu không khí căng thẳng càng tăng thêm mấy phần khiến cho người ta sợ hãi.

Thị vệ nhấc giường lên, lộ ra Ninh Vương dưới gầm giường.

Mặt Ninh Vương đầy hoảng sợ nhìn đồ che chở hắn bị lấy ra, cả người lồm cồm không rõ đầu đuôi bò qua chỗ giá hoa cách đó không xa.

Đầu vừa mới chui được vào khe hở phía dưới giá hoa, lập tức liền bị thị vệ nắm chân, sau đó kéo ra ngoài.

Ninh Vương lập tức hô to lên: “Cứu mạng... Mẫu hậu... Mẫu hậu bọn họ muốn giết con, bọn họ giết A Tịnh rồi, bây giờ tới giết con, con không muốn... A Tịnh cứu ta, mẫu hậu cứu con.”

Giọng Ninh Vương đã khàn khàn, cả người run lẩy bẩy, nhìn vô cùng đáng thương.

“Các ngươi tha cho ta được không? Ta là đệ đệ của đương kim Hoàng thượng, con trai của Thái hậu, ta là... Ta là Ninh Vương, tại sao ngươi muốn bắt ta, tại sao giết A Tịnh rồi, còn muốn giết ta.”

Nước mắt Ninh Vương không ngừng rơi xuống, khóc như một đứa trẻ.

Thị vệ thấy tình hình như vậy không khỏi có chút không đành lòng. Đều nói Ninh Vương giả ngốc, nhưng bất luận nhìn thế nào cũng không giống là đang giả vờ giả vịt, nhất là cặp mắt như đứa trẻ kia, không có bất kỳ ác ý gì, chỉ có sợ hãi sâu sắc.

Có phải là sai rồi không.

Thị vệ không khỏi nhìn nhau.

Có điều chuyện của hoàng gia ai có thể nói rõ, Hoàng thượng nói cái gì thì chính là cái đó, không ai có thể phản bác.

Đây là Bùi đại nhân tra được, trong đại lao Hình bộ đã thẩm tra ra lời khai.

Thị vệ nghĩ tới đây, trên tay dùng sức, túm Ninh Vương càng chặt hơn.

Ninh Vương không ngừng giãy giụa, cánh tay bị vặn thành độ cong kỳ quái, hắn vẫn không quan tâm muốn giãy giụa như cũ.

“Rắc” một tiếng, khớp xương phát ra tiếng trong trẻo, thị vệ chảy mồ hôi lạnh, lập tức buông lỏng tay, tiếp tục như vậy nữa, cánh tay Ninh Vương sẽ gãy mất.

Trước khi thẩm vấn, không ai dám làm tổn hại một Vương gia đang sống sờ sờ như vậy, có điều người bình thường hẳn cũng biết, một khi bị thị vệ bắt lấy cánh tay thì không nên cử động nữa, nếu không thế nào cũng là kết quả như vậy.

Ninh Vương đau sắc mặt tái nhợt, nhưng bất chấp những thứ này vụt chạy ra phía ngoài.

Thị vệ rút đao trong tay ra muốn uy hiếp, ai ngờ Ninh Vương đón thẳng lấy lưỡi đao kia, thị vệ vội vàng rút tay về, nhưng trước ngực Ninh Vương vẫn có một vết máu.

“Thu đao lại.” Thị vệ dẫn đầu lập tức phân phó.

Thị vệ vội vàng thu đao lại, muốn đi kéo Ninh Vương, ai ngờ chỉ bắt được áo khoác của Ninh Vương.

“Xoẹt” một tiếng, áo khoác từ chỗ lưỡi đao đâm vào bị xé ra, trên người Ninh Vương lập tức thiếu đi một mảnh quần áo, lộ ra ngực và bụng trắng như tuyết, vết thương máu chảy đầm đìa kia cũng lộ ra trước mắt mọi người. Thừa dịp thị vệ không chú ý, Ninh Vương liền xông ra khỏi phòng.

Chỉ huy phó Dương Thác của Thị Vệ Ti lập tức run lên trong lòng, còn chưa thẩm vấn đã hành hạ người thành cái bộ dạng này.

Hoàng thất bị tra, trưởng bối dòng họ phải đến hiện trường, những người đó hôm nay ở ngoài cửa, thấy được tình hình như vậy nhất định sẽ hỏi tội bọn họ.

“Mau, bắt người lại.” Dương Thác trầm giọng phân phó.

Nhưng đã không kịp rồi, Tú Quận vương đứng ở trong sân ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Ninh Vương đang hoảng hốt lo sợ.

Ninh Vương áo mũ không chỉnh tề, cánh tay rũ xuống, bộ dạng như đã bị đại hình.

Dòng họ hoàng thất cho dù phạm sai lầm, cũng phải giữ được mặt mũi của hoàng thất, không thể tùy ý hành hạ.

Tú Quận vương nhướng mày lên: “Làm gì thế này? Không phải nói đem người đi hỏi chuyện sao? Sao lại tự mình hành hình, các ngươi đối với tông thất như vậy có biết là kết quả gì không?”

Chỉ huy phó Dương Thác của Thị Vệ Ti trên đầu tràn đầy mồ hôi lạnh: “Ty chức làm sao dám dùng hình với Vương gia, là chúng ta...”

Dương Thác còn chưa dứt lời, Ninh Vương đã kêu lên: “Bọn họ muốn giết ta, dùng đao, dùng dây thừng, giết ta giống như đối với A Tịnh... Thất thúc ta làm sao chứ? Ta đã làm sai chuyện gì?”

Mặt Ninh Vương đầy nước mắt, nói đến lời cuối cùng khóc không thành tiếng.

Thị vệ không dám động thủ đi bắt hắn nữa, Tú Quận vương tiến lên một bước, Ninh Vương lập tức né tránh, hiển nhiên đã bị dọa sợ.

Tú Quận vương nghiêm khắc nhìn Dương Thác: “Các ngươi làm ăn thế nào thế hả? Ta phải hạch tội ngươi, lại dám làm nhục dòng họ hoàng thất.”

Dương gia là huân quý thời Thái tổ, thời Trung tông làm mất tước vị, không dễ dàng gì mới leo về được vị trí hôm nay, Dương Thác biết rõ gian khổ trong đó, nếu như bị hạch tội như vậy, chỉ sợ hắn sẽ bị điều ra khỏi Thị Vệ Ti, vĩnh viễn sẽ không được trọng dụng.

Nhưng chuyện này lại không thể không làm.

Lúc Dương Thác đang thất thần, Ninh Vương đã lập tức chạy đến phòng bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.