Xe ngựa đi tới một nơi yên tĩnh thì dừng lại.
Lang Hoa dẫn Tiêu ma ma xuống xe ngựa.
Từ Tùng Nguyên tiến lên đón. Thấy Lang Hoa, Từ Tùng Nguyên không khỏi cay cay mũi, nước mắt rưng rưng, ông lập tức cúi đầu xuống ổn định ưu tư.
Ông không quên được một khắc Cẩn Du bi bô tập nói, biết gọi phụ thân kia. Bây giờ tình cảnh lúc đó như trở về trước mắt, chỉ có điều, giọng của Cẩn Du tựa như biến thành giọng của Lang Hoa.
Ông làm sao có thể ngờ, cha con thật sự gặp nhau lại muộn mười mấy năm.
“Lang Hoa,” Từ Tùng Nguyên nuốt nuốt nước bọt, giọng nói có chút khàn khàn, “Có mấy lời ta muốn nói với con.”
Từ Tùng Nguyên dừng một chút mới nói: “Chúng ta sẽ không bảo vệ Cẩn Du, Cẩn Du đã làm sai, cũng nên bị như vậy. Chờ nó từ trong đại lao ra, ta sẽ đưa nó đến trong tộc, hy vọng nó có thể chịu dạy dỗ. Nó là chúng ta nuôi lớn, có kết quả ngày hôm nay, cũng là lỗi lầm của chúng ta.”
“Là Từ gia chúng ta có lỗi với con, chúng ta không biết con bị đổi đến Cố gia. Lúc ấy con tới kinh thành, ta chưa nghe ngóng gì đã đến cửa dạy dỗ con, cũng là ta không đúng.”
Từ Tùng Nguyên miễn cưỡng cười: “Lang Hoa, con rất giỏi, con ở Cố gia là phúc của con.”
Nói đến phần sau, Từ Sĩ Nguyên không dám nhìn thẳng ánh mắt Lang Hoa, muốn khiến cho mình nhìn thoải mái chút, nhưng không khống chế được tâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433104/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.