Trong nhà lao tối tăm, ánh mắt Hứa thị phát ra ánh sáng, lóe lên trong bóng tối, giống như dã thú bị chọc tức, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn vào cổ Từ Sĩ Nguyên.
Từ trước đến nay Từ Sĩ Nguyên chưa từng sợ Hứa thị, nhưng lần này ông ta lại sinh lòng sợ hãi, không phải vì Hứa thị mà là vì người khống chế buổi thẩm vấn này.
Người kia là Bùi Khởi Đường hay Cố Lang Hoa, nghĩ tới đây mồ hôi Từ Sĩ Nguyên theo sống lưng chảy xuống.
Trái tim Từ Sĩ Nguyên giống như bị lửa nướng vậy, sớm biết thế này, ông ta nên giết chết Hứa thị.
Hứa thị mỉa mai nói: “Ông có mưu tính thế nào đi nữa, cuối cùng cũng sẽ thất bại, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng sẽ như vậy, vị công tử kia của ông, cuối cùng vẫn phải chết trong tay Bùi Khởi Đường.”
Hứa thị nhìn trong bóng tối: “Không phải các ngươi vẫn luôn muốn biết công tử là ai sao? Bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết.”
Từ Sĩ Nguyên lại bất chấp mọi thứ, lập tức cắt đứt lời Hứa thị: “Có phải Cố Lang Hoa đang ở đây không? Hứa thị, bà đừng quên Cố Lang Hoa đã đối phó với bà thế nào, nói không chừng nó đang dụ cho bà mắc bẫy đấy.”
Hứa thị nhìn trong bóng tối, chỉ nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Thắp đèn lên đi!”
Đó là tiếng của Cố Lang Hoa, Hứa thị kinh ngạc nhìn sang.
Ánh đèn chiếu sáng căn phòng bên cạnh, một thiếu nữ đang ngồi ở trên ghế, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433102/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.