Đây là tổ mẫu của nàng ta sao? Từ Cẩn Du nhìn Từ lão phu nhân trên giường mềm, quay đầu lại nhìn Từ Tùng Nguyên và Hàng thị.
Dù thế nào đi nữa, nàng ta cũng làm Từ Đại tiểu thư mười mấy năm, chỉ vì biết được Lang Hoa là đứa bé thật sự của cái nhà này, mặt bọn họ đều biến thành thế này rồi.
Từ Cẩn Du nhìn Hàng thị, “Năm đó con nhỏ như thế, làm sao con biết bị đổi vào Từ gia, bây giờ tất cả đều đổ lên người con, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, khi con còn bé bị bệnh thà các người cứ để con chết đi còn hơn…”
Lời của Từ Cẩn Du còn chưa nói hết đã bị bà tử thô kệch kéo lấy cánh tay, lôi ra cửa.
Trải qua một trận dày vò, Từ lão phu nhân cũng không còn sức nữa.
Từ Tùng Nguyên đưa chai thuốc Lưu Cảnh Thần cho ma ma quản sự: “Mời lang trung tới khám cho lão phu nhân, hỏi xem chai thuốc này có thể uống được hay không.”
Ma ma quản sự thưa vâng một tiếng lui xuống.
Trong phòng còn lại Từ lão phu nhân, Từ Tùng Nguyên và Hàng thị, bầu không khí trong phòng vô cùng không tự nhiên.
Từ lão phu nhân yếu ớt nói: “Các ngươi... ra ngoài đi… ta mệt rồi...”
Từ Tùng Nguyên đứng dậy: “Mẹ hãy nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa lang trung tới, con trai lại qua đây.”
Từ Tùng Nguyên vừa dứt lời, Hàng thị quỳ xuống trước mặt Từ lão phu nhân: “Mẫu thân, con dâu biết người trong lòng không thoải mái, nhưng xin người hãy nghĩ đến biết bao khổ cực mà Lang Hoa phải chịu những năm này. Là Từ Sĩ Nguyên và Hứa thị hại chúng ta, nhà chúng ta nợ Lang Hoa, vĩnh viễn không cách nào đền bù được.”
Giọng nói của Hàng thị kiên định: “Cho nên, dù Lang Hoa lựa chọn thế nào, chúng ta cũng nên tôn trọng nó... chúng ta… vẫn nên đến Cố gia...”
“Ngươi có ý gì hả?” Từ lão phu nhân trợn mắt, “Ngươi muốn kêu ta đến nhận lỗi với Cố gia và Cố Lang Hoa sao? Ngươi… muốn ta đi cầu... Cố Lang Hoa trở lại sao?”
Hàng thị nhìn Từ lão phu nhân sắc mặt đại biến, không lùi bước, nói tiếp: “Lang Hoa xuất giá, nhà chúng ta còn phải chuẩn bị của hồi môn cho Lang Hoa, hy vọng Cố gia có thể nhận, chúng ta tuyệt đối không lấn át Cố gia, nhưng cũng phải hết lòng của chúng ta.”
“Ngươi muốn tức chết… ta sao...” Từ lão phu nhân lạnh lùng nói.
Hàng thị mím mím môi: “Những chuyện này nương không cần lo, con dâu sẽ làm tốt.”
Từ Tùng Nguyên nhìn bóng lưng quật cường của Hàng thị, trong lòng không khỏi bị kích động: “Mẫu thân, người cứ giao những chuyện này cho Hàng thị đi. Hàng thị luôn xử lý việc nội trợ của Từ gia, từ trước đến nay chưa xảy ra sai lầm lớn gì, người lớn tuổi rồi, sức khoẻ lại không tốt nên nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Từ lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Các ngươi chỉ mong… lão thái bà... ta... chết đi... để có thể đến Cố gia... cầu Cố Lang Hoa trở lại chứ gì.”
Nói tới đây cổ họng Từ lão phu nhân ngứa ngứa, không nhịn được mà ho khan, càng thở gấp hơn.
Từ Tùng Nguyên muốn tiến lên, nhưng Hàng thị vẫn quỳ yên không nhúc nhích.
“Cút...” Từ lão phu nhân lớn tiếng quát, “Cút hết ra ngoài... cho ta...”
...
Từ Cẩn Du ngồi xổm dưới đất, nha hoàn tới khuyên, nhưng nàng ta không nghe lọt được gì cả. Nàng ta chỉ biết đây đã không phải là nhà của nàng ta nữa, nàng ta có thể bị đuổi ra ngoài bất cứ lúc nào.
Đều bởi vì Hứa thị.
Nếu không phải là Hứa thị đưa nàng ta vào Từ gia, nàng ta làm sao sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.
Đưa nàng ta đến Từ gia, để cho nàng ta đến bên cạnh Thái hậu nương nương, nhưng lại cướp đi tất cả của nàng ta, loại đau khổ này, ai có thể biết?
Nàng ta không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Sau này nàng ta phải làm như thế nào?
“Đại tiểu thư, không xong rồi,” Nha hoàn tiến vào nói, “Nghe nói người của nha môn đến rồi.”
Từ Cẩn Du mù mờ ngẩn ra, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người của nha môn đến thì có liên quan gì đến nàng ta.
“Đại tiểu thư, người trong nha môn đến là để bắt người, một tiểu thư chưa xuất giá như người, làm sao có thể vào trong đại lao, phải làm thế nào đây?”
Từ Cẩn Du kinh ngạc ngước mắt lên: “Ngươi nói cái gì? Bắt ta? Tại sao lại muốn bắt ta.”
Nha hoàn lắc lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết, lão gia đã đi nói chuyện với những người đó, không biết có thể ngăn người lại hay không.”
“Không, không, không, không liên quan đến ta, ta không đi, ta không muốn đi.” Từ Cẩn Du gào lớn, chạy vào nhà trong, lập tức rúc ở trong góc.
“Đại tiểu thư, người cũng đừng quá lo lắng, Đại lão gia nhất định sẽ ngăn người lại, người tốt xấu gì, tốt xấu gì…” Cũng là tiểu thư của nhà quan lại, lời như vậy nha hoàn lại không nói tiếp được.
Bây giờ Đại tiểu thư còn không bằng bọn họ, bọn họ mặc dù là hạ nhân, nhưng vẫn là hạ nhân mà Từ gia công nhận, Đại tiểu thư thì sao? Hôm nay lão thái thái đã hận không thể ném nàng ta ra khỏi cửa rồi.
Đáng sợ nhất là, Từ Tam lão gia bị bắt vào đại lao rồi, nghe nói các nữ quyến đều bị canh giữ, còn không biết sẽ xử lý như thế nào.
Lỡ tội danh lớn, nữ quyến đều phải vào Giáo Phường Ti, tương lai bị quan thượng khinh rẻ, Đại tiểu thư thật sự sẽ xong đời rồi.
Nha hoàn nói: “Người cầu xin Đại lão gia đi, thà rằng đến trong tộc, cũng phải để cho Đại lão gia giữ được người lại.”
Từ Cẩn Du trợn mắt: “Nếu như bọn họ để cho những người đó dẫn ta đi, ta sẽ chết ở chỗ này.” Nàng ta cầm kéo lên nhắm ngay vào cổ.
...
Từ Tùng Nguyên nói mấy câu với quan sai, đi vào phòng trao đổi với Hàng thị.
Từ Tùng Nguyên nói: “Là người của Hình bộ, bởi vì phải thẩm vấn Hứa thị, cho nên phải đem Cẩn Du đi.”
Môi Hàng thị run lên, kéo Từ Tùng Nguyên lại: “Lão gia không thể bỏ qua cho Từ Sĩ Nguyên và Hứa thị được, chúng ta đã nói rồi.”
Tay Hàng thị nắm rất chặt, Từ Tùng Nguyên có thể cảm nhận được lực phía trên, Hàng thị không chỉ là đang nhắc nhở ông ta, cũng là đang nhắc nhở chính mình.
Từ Sĩ Nguyên và Hứa thị đổ oan cho Bùi Khởi Đường là con của Khánh Vương, nếu như để cho bọn chúng đạt được mục đích, hôm nay người bị vào đại lao chính là Bùi gia và Cố gia.
“Ta biết rồi,” Từ Tùng Nguyên nói, “Người của Hình bộ nói rồi, dẫn Cẩn Du đi chỉ là muốn thẩm vấn Hứa thị, sớm làm cho rõ án tình, đối với ai cũng tốt cả.”
Hàng thị gật gật đầu, ánh mắt ẩm ướt, “Không phải thiếp ác độc, chuyện này chúng ta không thể lưỡng lự.”
“Không hay rồi,” Ma ma quản sự tiến vào bẩm báo, “Lão gia, phu nhân, Đại tiểu thư cầm kéo… chỉ sợ là muốn làm chuyện điên rồ, hai người mau đến xem đi, chúng nô tỳ không thể nào khuyên được.”
Hàng thị kinh hãi, theo bản năng định đi ra ngoài, nhưng rất nhanh bà liền ổn định bước chân: “Nó đã làm sai, thì phải bị trừng phạt, đến bây giờ nó cũng không hiểu.”
Hàng thị lần nữa ngồi xuống ghế: “Nó sẽ không chết đâu, nó là muốn ép ta đi gặp nó, sau đó sẽ cầu xin ta, ngươi đi nói với nó, kêu nó từ bỏ đi, ta sẽ không gặp nó đâu. Nếu như nó biết lỗi rồi, nên suy nghĩ xem nên sửa chữa như thế nào, mà không phải là giở những thủ đoạn kia.”
Vưu ma ma đáp một tiếng đi ra ngoài.
Hàng thị nhìn Từ Tùng Nguyên: “Cũng không phải thiếp ác độc, thiếp chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng mà Lang Hoa phải sống bên cạnh Hứa thị, Cẩn Du còn muốn cướp phu tế của Lang Hoa, làm khó Lang Hoa khắp nơi, suýt nữa thì hại Bùi gia và Cố gia, thiếp liền… thiếp không thể tha thứ cho Cẩn Du. Nếu như Cẩn Du còn nghĩ không rõ ràng, cho dù chúng ta có che chở nó trong chốc lát, cuối cùng nó vẫn sẽ không có kết quả gì tốt.”
Từ Tùng Nguyên gật gật đầu nói: “Mỗi người đều phải gánh vác hậu quả sai lầm của mình, nó có ngày hôm nay cũng không phải là vì nó là con gái của Hứa thị và lão Tam.”
Lúc đó Lang Hoa bị vu oan là con riêng của lão Tam thì như thế nào? Lang Hoa không hề bị chút ảnh hưởng nào.
Cho nên cái này không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]