Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Lưu Cảnh Thần u ám, nhìn Từ Tùng Nguyên cau mày: “Ngươi nuôi được một nữ nhi tốt đấy.”

Thật sự là nuôi được một nữ nhi tốt, ông ta vẫn chưa từng gặp ai có bản lĩnh như thế.

Mắt thấy sắc mặt Từ Tùng Nguyên thả lỏng, trên mặt có thêm ý cười, Lưu Cảnh Thần nhíu mày: “Có điều, nàng ta đã thỉnh cầu Hoàng thượng cho tiếp tục ở lại Cố gia.”

Từ Tùng Nguyên nghe lời này không khỏi có chút thất vọng.

Lang Hoa quả nhiên không muốn trở lại Từ gia.

Có điều có thể có được kết quả như vậy, ông ta cũng nên thỏa mãn rồi.

Từ Tùng Nguyên nói: “Không sao thì tốt rồi, chỉ cần lời nói dối của Hứa thị bị vạch trần, Lang Hoa sẽ không tiếp tục bị uất ức nữa... dù sao cũng là chúng ta nợ Lang Hoa.”

Lưu Cảnh Thần thật không hiểu, rốt cuộc Cố Lang Hoa có cái gì tốt, Từ Tùng Nguyên cũng dùng mọi cách bảo vệ nàng ta: “Ngươi cũng phải hiểu rõ trong lòng.” Cố Lang Hoa quá mức thông minh, đối với Từ gia mà nói, không chắc đã là chuyện tốt.

Từ Tùng Nguyên lại nghe không hiểu ý của Lưu Cảnh Thần, chỉ khom người nói: “Đa tạ ân sư giúp đỡ.”

Lưu Cảnh Thần không khỏi tức giận.

Đầu óc Từ Tùng Nguyên không bằng một nửa Cố Lang Hoa, nếu để cho Cố Lang Hoa trở lại Từ gia, chỉ sợ sẽ nắm toàn bộ Từ gia trong tay.

“Từ lão phu nhân thế nào rồi?” Lưu Cảnh Thần hỏi.

Trên mặt Từ Tùng Nguyên lộ ra vẻ phức tạp: “Còn phải qua một thời gian nữa mới có thể tiếp nhận, dẫu sao Cẩn Du từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mẫu thân...”

“Cũng khó cho lão phu nhân rồi,” Lưu Cảnh Thần nói, “Bao nhiêu tâm huyết đều là dã tràng xe cát, mọi chuyện lấy chữ hiếu làm đầu, điểm này ngươi phải nhớ kỹ trong lòng. Nếu như lão phu nhân không thoải mái trong lòng, tuyệt đối không thể qua lại quá gần gũi với Cố gia, dưới gối ngươi còn một đứa con trai, lại đang lúc đứng tuổi, tương lai nhất định sẽ còn có con gái, đối với chuyện này cũng không cần quá mức cố chấp.”

Từ Tùng Nguyên luôn rất kính phục Lưu tướng, từ khi làm quan tới nay, may nhờ Lưu tướng luôn chiếu cố ông ta, ông ta cũng quen có chuyện gì đều thương lượng với Lưu tướng. Ở trong lòng ông ta Lưu tướng vĩnh viễn là ân sư của ông ta, lời của ân sư đương nhiên phải nghe.

Nhưng hôm nay ông ta lại cảm thấy ân sư có chút thành kiến đối với Lang Hoa.

Là Từ gia có lỗi với Lang Hoa, mà không phải là Lang Hoa có lỗi với Từ gia, nếu ông ta biết được thân thế của Lang Hoa, làm sao có thể làm như không có gì xảy ra được.

Từ Tùng Nguyên tùy tiện đáp một tiếng, Lưu Cảnh Thần nói: “Về đi, an ủi lão phu nhân cho tốt, kêu lão phu nhân nghĩ thoáng ra, như thế nào đi nữa chỉ cần có ta ở đây, Từ gia sẽ không có chuyện gì. Cho dù có chuyện, ta cũng sẽ nghĩ đủ cách bảo toàn cho các ngươi, cho nên chỉ cần xử lý tốt chuyện nhà mình, không cần sợ hãi.”

Từ Tùng Nguyên cảm kích trong lòng, những năm này Lưu tướng quả là đã giúp đỡ ông ta rất nhiều, mẫu thân luôn nhắc ông ta không được quên ân đức của Lưu tướng, một ngày làm thầy cả đời là cha, đây là lời mà mẫu thân luôn nói.

Ông ta cũng muốn tôn kính Lưu tướng như phụ thân mình vậy.

Từ Tùng Nguyên khom người hành lễ.

Lưu Cảnh Thần phất phất tay: “Đi đi, sớm quay về nói chuyện hôm nay đi, nhớ phải nói từ từ, đừng để lão phu nhân quá thương tâm,” Nói rồi móc ra một chai thuốc trong ngực đưa cho Từ Tùng Nguyên, “Đây là thuốc ta lấy từ Thái Y Viện về, sau khi trở về cho lão phu nhân uống, ngộ nhỡ lão phu nhân không thoải mái, cũng có thể dựa vào nó vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Từ Tùng Nguyên nhìn qua, đây là thuốc bí mật của Thái Y Viện dùng, nhất định là Hoàng thượng ban thưởng cho Lưu tướng, không ngờ Lưu tướng lại đưa cho ông.

Từ Tùng Nguyên một lần nữa khom người: “Đa tạ ân sư.”

...

Từ Tùng Nguyên biết về nhà nhất định sẽ bị mẫu thân vặn hỏi, mặc dù mới chỉ qua mấy giờ, chuyện xảy ra ở Tử Kim Quan nhất định đã truyền ra khỏi cung.

Lúc Từ Tùng Nguyên đi vào, trời vẫn còn chưa tối nhưng toàn bộ Từ gia đã bị bóng tối bao phủ.

“Lão gia, cuối cùng ngài cũng về, lão phu nhân đã nóng lòng chờ ở trong phòng rồi.”

Từ Tùng Nguyên gật gật đầu, bước lớn đến phòng của Từ lão phu nhân.

Từ lão phu nhân đau yếu tựa vào giường mềm, Hàng thị đang hầu hạ lão phu nhân uống nước, thấy Từ Tùng Nguyên lập tức đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy trông đợi.

Từ Tùng Nguyên gật gật đầu.

Hàng thị lập tức hiểu ý, lỗ mũi cay cay nước mắt cũng rơi xuống.

“Khóc cái gì mà khóc, còn chưa tới lúc... cho ngươi... khóc.” Từ lão phu nhân trợn mắt lên, bà ta vốn đã phiền lòng lắm rồi, thấy ánh mắt Tùng Nguyên nhìn Hàng thị, bà ta lại đau khổ trong lòng, có lẽ tin tức bên ngoài truyền về là thật.

Tùng Nguyên tiến lên hành lễ: “Mẫu thân, Hứa thị đã bị giam rồi, Lang Hoa... Lang Hoa... là hài tử của nhà chúng ta.”

Trước giờ Từ lão phu nhân chưa từng sợ hãi như bây giờ, mắt thấy miệng Từ Tùng Nguyên mở ra khép lại, nhưng bà ta dường như không hiểu ý trong lời nói của ông là gì: “Con nói lung tung... gì thế hả?”

Ánh mắt Từ Tùng Nguyên có chút ẩm ướt: “Mẫu thân, năm Lang Hoa và Cẩn Du ra đời, Hứa thị đã hoán đổi hai đứa trẻ, Lang Hoa mới là con ruột của con.”

Từ lão phu nhân nếu như còn sức, nhất định đã vỗ lên bàn một cái, “Hứa thị kia... chính miệng nói? Lời của Hứa thị... không... thể tin.” Nói tới đây, Từ lão phu nhân thở dốc, chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng, hơi thở vừa mới ổn định được càng thêm rối loạn.

Hai ngày nay vì chuyện của Cẩn Du, bà ta dường như đã bị tiêu hao hết tâm lực, cháu gái của bà ta lại chạy đến Cố gia nhận người thân.

Hơn nữa bị Cố gia đuổi trở lại như vậy.

Từ Tùng Nguyên mím mím môi: “Mẫu thân, chuyện này là thật, năm đó bà mụ đỡ đẻ Lang Hoa và Cẩn Du chỉ sợ cũng đã bị Hứa thị hại chết rồi, không phải người luôn hoài nghi lão Tam sao? Lão Tam và Hứa thị liên thủ làm ra chuyện này.”

Nếu như lão Tam và Hứa thị liên thủ...

Từ lão phu nhân nghĩ tới lời đồn đại trước đây, đều nói Cố Lang Hoa là con riêng của Hứa thị và lão Tam, nếu như Cẩn Du và Cố Lang Hoa bị hoán đổi, như vậy Cẩn Du chính là...

Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đầu, cả người suýt nữa ngất xỉu.

Đứa trẻ bà ta dạy dỗ nuôi nấng nhiều năm như vậy, lại có thể là con riêng của lão Tam.

Đứa trẻ bà ta cưng chiều bế trong tay, tự tay nuôi lớn từ nhỏ, luôn ở bên cạnh bà ta, lại là cháu gái của con tiện nhân kia.

Điều này làm sao có thể?

Ông trời làm sao có thể đùa giỡn với bà ta như vậy.

“Lão gia, người... đừng nói nữa,” Hàng thị thấy vậy lập tức tiến lên xoa ngực cho Từ lão phu nhân, “Bệnh của mẫu thân vẫn còn chưa khỏi, có chuyện gì, chúng ta từ từ nói sau.”

Từ lão phu nhân rất muốn đẩy Hàng thị ra, sao bọn họ lại tin tưởng như vậy?

“Cố thị... có phải... muốn trở về Từ gia...” Từ lão phu nhân vật lộn nói, “Có phải là nó... tính kế... nó tính tiến vào Từ gia hay không...”

Từ Tùng Nguyên vốn không muốn nói thêm, nhưng thấy Từ lão phu nhân nói Lang Hoa như vậy, không khỏi nhíu mày: “Lang Hoa không muốn trở lại, nó đã trần tình với Hoàng thượng, muốn ở lại Cố gia, làm Cố Đại tiểu thư.”

Hàng thị vô cùng kinh ngạc, dường như lập tức tiều tụy đi.

Từ lão phu nhân trợn mắt.

Từ Tùng Nguyên nói: “Chuyện của Hứa thị đã được người của Trung Thư Xá ghi chép tại án, mẫu thân, cho dù trong lòng người nghĩ như thế nào, sự thật chính là sự thật. Cho dù người không tin, tất cả đều là như thế, Lang Hoa là con ruột của con, Cẩn Du là con của lão Tam, tính ra cũng là cốt nhục của Từ gia, người cũng không coi là đã nuôi không nó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.