Hoàng đế nhắc tới Quảng Nam là cảm thấy đau đầu, Quảng Nam là một nơi hỗn loạn, hàng năm tấu chương tồn đọng hàng chồng dầy, muốn dọn dẹp tây lộ Quảng Nam tuyệt đối không phải là chuyện nhất thời.
Bùi Khởi Đường nói: “Lại vì Cố Đại tiểu thư một lòng chữa bệnh cứu người, Tào Gia cũng muốn xin đi Quảng Nam.”
Lưu Cảnh Thần bên cạnh không khỏi cười lạnh trong lòng.
Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, nơi như tây lộ Quảng Nam Cố Lang Hoa cũng nhúng tay vào.
Bùi gia cũng vậy, luôn nhớ mãi không quên mùi thất bại năm đó, còn muốn tìm lại thể diện ở tây lộ Quảng Nam.
Ánh mắt Lưu Cảnh Thần thẫm lại, nếu như Bùi Khởi Đường đã không biết điều thì cứ để cho hắn chịu khổ một chút: “Những năm này triều đình đưa không ít binh lực vào Quảng Nam, chỉ tiếc hàng năm đều bị bệnh dịch liên lụy, quân đội đóng quân ở địa phương số thì chạy mất, số thì hy sinh, phòng thủ biên cương buông lỏng. Cứ như thế, Giao Ly chỉ cần tới quấy nhiễu biên cương, tất sẽ thắng lợi trở về. Nếu như Cố gia thật sự có thể tìm được cách chữa trị bệnh dịch, trợ giúp triều đình dẹp loạn Giao Ly, ngược lại là một công lớn.”
Hoàng đế vuốt ve ngọc kỳ lân trong tay.
Lưu Cảnh Thần nói tiếp: “Nếu như Tào Gia muốn đi Quảng Nam, không bằng để cho hắn qua đó, cũng coi như đền đáp tấm lòng của Tào Gia.” Tào Gia vốn là một vấn đề khó khăn, nếu như lưu hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433090/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.