Hoàng đế kinh ngạc nhìn Cố Lang Hoa đang quỳ trên điện.
Ngay cả Tôn chân nhân đang ngồi trên nệm hoa sen cũng ngoài ý muốn ngước mắt lên.
Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế đinh tai nhức óc vang vọng trong đại điện: “Ngươi có biết, ngươi vừa nói cái gì không?”
“Thần nữ không dám khi quân,” Lang Hoa nói, “Ở Giang Chiết mọi người đều gọi thần nữ là phật tử, đó là bởi vì thần nữ luôn có thể đạt được tiên cơ.”
Lang Hoa nhìn Hứa thị: “Còn về bà ta, ở Giang Chiết cũng rất nổi danh, người người đều biết bà ta là một phu nhân miệng đầy lời bịa đặt, lòng tham không đáy, tâm địa rắn rết. Không chỉ bị nhà chồng bỏ, nhà mẹ đẻ cũng không chịu nhận bà ta, bà ta giả chết trong đại lao Hoàng Thành Ti, thi thể đặt ở diệc trang cũng không ai đến tẩm liệm.”
Nghe nói như vậy, cả người Hứa thị run rẩy, không nhịn được lớn tiếng nói: “Ngươi nói bậy, ta... người nhà mẹ đẻ ta...” Hứa thị vừa định nói, nhưng bỗng dừng lại, đây là cạm bẫy của Cố Lang Hoa, bà ta không thể mắc lừa.
Hứa thị một lần nữa dập đầu: “Hoàng thượng không thể tin nàng ta, ngàn vạn lần đừng tin nàng ta, nàng ta nói đều là giả, đều là giả cả, dân phụ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nàng ta, ai biết nàng ta lại là một kẻ vong ơn bội nghĩa.”
Hứa thị vốn bị thiếu một đoạn lưỡi, kích động rồi lại càng nói không rõ nghe, nghe hết sức quái dị.
Tranh cãi ở ngự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433085/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.