Hàng thị siết chặt cổ áo, miệng há ra khép lại nhưng không phát ra được lời nào.
“Lão phu nhân.”
Ở cửa vang lên tiếng gào thét, Hàng thị theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Từ lão phu nhân ở cửa lảo đảo cơ hồ sắp ngã xuống đất, ma ma quản sự bên cạnh ra sức chống đỡ cơ thể lão phu nhân.
“Người đâu, người đâu!”
Ma ma quản sự hét to, Hàng thị lại như tan ra trên đất, không thể động đậy, chỉ ngơ ngác nhìn tất cả xảy ra trước mắt.
Mấy hạ nhân ba chân bốn cẳng đỡ Từ lão phu nhân ngồi lên ghế, vừa vỗ ngực vừa vỗ lưng nửa ngày. Từ lão phu nhân lúc này mới dần dần tỉnh lại, bà nén nước mắt nhìn Thanh Tiêu: “Ngươi nói bậy, là ai phái ngươi tới? Là Cố Lang Hoa... có đúng không? Nó biết... ta tin đạo, liền tìm... đạo sĩ là ngươi đến nhà, vọng tưởng như vậy thì... vào được Từ gia chúng ta, đúng là... chuyện cười.”
Từ lão phu nhân nói rồi nhìn Hàng thị: “Ngươi đó... nói câu gì đi, Cẩn Du là... con gái của ngươi chẳng lẽ ngươi cũng không biết, còn phải tin những lời quỷ này.”
Trong ánh mắt Hàng thị hiện lên tia xúc động, vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm kiên định: “Mẫu thân...”
Một tiếng này lại doạ cho Từ lão phu nhân run rẩy.
“Mẫu thân, bệnh của con năm đó mãi mà không chữa khỏi là đạo trưởng cho con dâu thuốc, nếu không phải đạo trưởng liên hệ con dâu và bà mụ kia lại, làm sao có thể kết luận con dâu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433077/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.