Lang Hoa hiểu Bùi Khởi Đường, hắn sẽ không để người ta lặng lẽ đối phó một người mù như nàng.
Cho nên dù việc kiếp trước đã không thể tra xét được nữa, nhưng nàng cũng sẽ không nghi ngờ Bùi Khởi Đường.
"Chỉ cần kiếp này huynh một lòng một ý với ta, không lừa gạt, không giấu giếm là được rồi." Lang Hoa hơi hơi vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi lòng Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường lại ôm chặt hơn: "Lang Hoa, nàng yên tâm, ta mãi mãi đều sẽ không lừa nàng."
"Ta còn có việc muốn nói với huynh," Mặt Lang Hoa vừa đỏ vừa nóng, đưa tay đẩy Bùi Khởi Đường, "Huynh đàng hoàng nào, chúng ta nói chuyện của Từ Sĩ Nguyên."
Lúc này Bùi Khởi Đường mới tiếc nuối buông tay ra.
Lang Hoa cảm giác được ánh mắt nóng rực đó của hắn, trái tim như bị nhấc lên, hít thở cũng dè dặt, trong đầu cũn như một mớ hỗn độn: "Huynh cách ta xa chút, chúng ta mới dễ nói chuyện."
Bùi Khởi Đường đứng lên cười lùi về sau mấy bước, ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh.
Lang Hoa uống hai ngụm nước, toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa: "Nàng nói đi, ta nghe đây."
Hắn nhìn nàng một cách thắm thiết, khóe miệng hơi cong lên, làm gì có bộ dạng bàn việc.
Nàng rất muốn cầm gối tròn bên cạnh lên vứt vào người hắn.
Lang Hoa thở dài, trong lòng bình tĩnh rồi mới nói: "Chu Thăng tra được năm ngoái Diêm Trường Quý hoạt động ở vùng Quảng Châu, có phải Ninh Vương đã khống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433052/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.