Vân Nương không ngừng thút thít: "Người hãy cứu lấy mẹ con ta đi... mẹ con ta..."
Cả người Vân Nương nhìn đã có chút điên cuồng.
"Vân Nương," Tiêu ma ma nhắc nhở, "Người sinh một vị tiểu thư."
"Con gái." Vân Nương ôm lấy đầu, khóc càng hăng hơn.
Tiêu ma ma thở dài, nhìn về phía em bé: "Cũng không biết có thể nuôi được hay không, nhỏ như vậy chỉ sợ không biết bú sữa."
Hồ tiên sinh vuốt râu lắc đầu: "Khám chữa cho trẻ con không dùng châm được, không uống thuốc được, cũng chỉ có thể cố gắng nghe ý trời thôi."
Bà tử dỗ em bé đang khóc.
Trẻ con luôn vô tội.
Lang Hoa phân phó bà tử: "Tìm một vú em thử xem." Nếu như đã đi tới chỗ nàng, nàng cũng không thể giương mắt không quan tâm, nếu như có thể bú sữa bình thường, chưa biết chừng đứa trẻ còn có thể sống sót.
Tiêu ma ma nhìn mẹ con Vân Nương: "Mới được bao lâu chứ, làm sao lại thành thế này, sớm biết như vậy, năm đó nên tiếc phúc, an phận làm Vinh Quốc Công phu nhân không làm, lại..."
"Không phải nàng ta không an phận làm Vinh Quốc Công phu nhân," Lang Hoa đứng lên, "Mà nàng ta không có cách nào làm, tính tình của nàng ta như vậy, lại thêm lúc đó bị che mắt, nhất định sẽ có kết quả như thế."
Rất nhiều người đều cho rằng họ hiểu sự yêu thích của mình, nhưng lại không phải như vậy.
Vân Nương và huynh trưởng vốn không xứng đôi, thê tử huynh trưởng nên tìm, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433048/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.