Huynh trưởng.
Không có ai A Tịnh mới gọi như vậy.
Trước mặt người ngoài thì thường gọi ông là Nhị lão gia, Sĩ Nguyên, Từ Nhị gia. Chỉ có A Tịnh của ông mới gọi ông thân mật như vậy. Ở Từ gia nhiều năm, huynh muội họ ngày ngày chăm sóc nhau, ông từng hứa với A Tịnh, nhất định sẽ nỗ lực đạt được công danh, rời khỏi cái nhà này, sau này mới có thể thật sự trở thành chỗ dựa của A Tịnh.
Nhưng mà A Tịnh không đợi được đến lúc đó.
Từ Sĩ Nguyên nuốt một hơi, nén nỗi đau xuống, ngước mắt nhìn người trước mặt.
Người đó mặc trường bào màu trắng, ánh mắt trong veo, trên mặt tỏa ra nét nho nhã, không có sự ngu dốt và đơn thuần của ngày trước, đây mới là dáng vẻ mà Ninh Vương vốn có.
Từ Sĩ Nguyên bước đến hành lễ, nhưng lại được Ninh Vương đỡ lấy tay.
Ninh Vương thấp giọng nói: "Huynh trưởng không cần đa lễ, nhất là trước mặt A Tịnh."
Từ Sĩ Nguyên lộ ra nụ cười đau khổ, trong ánh mắt có vài phần yên tâm: "Triệu thị bị bắt, cuối cùng A Tịnh đã được minh oan, ta vốn định thương lượng với người trong tộc, đưa A Tịnh đến chôn cất cạnh mộ tổ tiên Từ thị, đáng tiếc... Nay lại xảy ra chuyện, e rằng cả tộc Từ thị sẽ không nể mặt ta."
Ninh Vương nhìn xuống phần mộ nằm đơn độc kia: "Huynh trưởng cũng đừng vì thế mà lo lắng, dù có chuyển đến mộ tổ tiên Từ gia, A Tịnh cũng sẽ không vui."
Từ Sĩ Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433042/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.