Chuyện đến nước này, Mẫn Giang Thần lại bình tĩnh hơn.
Nguyên nhân của mọi chuyện đều là do nàng, giống lời Lang Hoa nói, đã lựa chọn thì phải có trách nhiệm. Chính nàng chọn quan tâm Lục Anh, chính nàng muốn giúp Lục Anh vượt qua khó khăn.
Nên mọi chuyện xảy ra nàng phải chịu trách nhiệm.
Mẫn Giang Thần đứng dậy: "Chúng ta đến nhà chính đi, không thể để ca ca chịu đòn thay ta được, người bị phạt phải là ta."
Nha hoàn kinh ngạc nhìn Mẫn Giang Thần: "Lát nữa lão gia hỏi người, người sẽ nói thế nào?"
Ánh mắt Mẫn Giang Thần trầm xuống: "Là ta có lỗi với phụ thân, mẫu thân."
Mẫn Giang Thần nói rồi đi đến nhà chính.
Trong phòng Mẫn Hoài cầm roi quất liên tục vào người Mẫn Tử Thần.
Mẫn Giang Thần bước qua nắm lấy tay Mẫn Hoài: "Phụ thân, người đừng đánh ca ca nữa, đều là lỗi của con."
Mắt Mẫn Hoài đỏ rực nhìn Mẫn Giang Thần, đưa tay kéo Mẫn Giang Thần sang một bên: "Con còn mặt mũi đến đây sao, ta nên đưa con về tộc, để con học lại phép tắc."
Mẫn Giang Thần quỳ xuống: "Vậy phụ thân đưa con đi đi, nếu không chưa biết chừng con sẽ lại làm ra chuyện bại hoại gia phong."
Mẫn Hoài trừng mắt, ánh mắt lạnh thấu xương: "Ý con là gì?"
Môi Mẫn Giang Thần trắng bệch: "Là hoa con trồng, nay lại kết thành quả như vậy, có lẽ đời này của con chỉ làm sai một chuyện, chính là chuyện này! Dù mọi người cảm thấy huynh ấy không tốt, nhưng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433033/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.