Lục Anh cho người đưa Lục lão thái thái trở về Lục gia.
Lục lão thái thái nằm trên giường, khí sắc toàn thân dường như đã khá hơn nhiều.
Người trong phòng đều đã lui xuống hết, Lục Anh đứng bên giường ngẩng đầu lên: “Tại sao tổ mẫu lại làm như vậy? Tại sao lại kéo Mẫn Giang Thần xuống nước?”
Lục lão thái thái trầm mặt: “Con cũng đã biết chuyện của Cố Lang Hoa và Bùi Khởi Đường rồi đấy, Cố gia không cần người con rể như con nữa, con đừng nghĩ đến Cố gia nữa, vừa hay Mẫn Giang Thần thích con, thì nên nhân cơ hội này kết thân với Mẫn gia, bám lấy Mẫn gia, có vậy con mới sớm có ngày nở mày nở mặt được.”
“Nếu không, con sẽ thực sự phải trở về Trấn Giang, vĩnh viễn ở lại trong tộc, đừng nghĩ đến chuyện ra làm quan nữa, Cố gia sẽ không tha cho con, Bùi gia cũng sẽ không tha cho con.”
Lục lão thái thái nói: “Nói cho cùng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con, con thử nghĩ xem, đây chẳng phải là cách tốt nhất rồi sao? Mẫn gia trách tội đã có ta gánh, dù sao ta cũng chỉ là lão thái bà tuổi tác đã cao, da mặt dày, nếu thực sự có thể tìm cho con một con đường thì cũng đáng lắm.”
“Trong mắt Vương thị có thể con chỉ là đứa con thứ,” Trên mặt Lục lão thái thái lộ vẻ hiền từ, “Nhưng trong lòng ta, con là đứa cháu duy nhất của ta, là máu mủ ruột thịt của con trai ta.”
Trong lời nói của Lục lão thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432997/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.