Chương trước
Chương sau
Người Phương gia lắc lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại gật gật đầu, dường như rất sợ Lục lão thái gia sẽ trách tội.

Phương Đại lão gia nói: “Chúng ta nghe gã sai vặt nhà ngài nói, ngài với Cố Thế Hoành đại nhân là quan hệ thông gia...”

Lục lão thái gia vểnh râu lên, lập tức nhíu mày, không ngờ người Phương gia tìm đến là vì Cố Thế Hoành.

Phương Nhị lão gia thấy thần sắc Lục lão thái gia không đúng, vội vàng cắt đứt lời ca ca: “Chúng ta cũng là nghe mọi người nhắc tới mới tìm đến, không khỏi đường đột, huynh đệ chúng ta nhận lỗi với ngài.”

Lục lão thái gia suy nghĩ một chút mới nói: “Các ngươi kêu ta là ân công, là vì Cố gia?”

Phương Đại lão gia gật đầu: “Lão thái gia ngài có nghe nói không? Cố Thế Hoành đại nhân lật án cho phạm nhân trong Hoàng Thành Ti. Nhà chúng ta cũng từng bị liên lụy vì án mưu phản, đại bá chi trưởng của chúng ta vì vậy mà chết, bao năm nay con em Phương gia không thể vào quan trường, nếu như lật án rồi, vậy thì sẽ...”

Trong mắt hai người toát ra vẻ mong mỏi.

Phương Nhị lão gia nói tiếp: “Chi trưởng Phương gia chết không ít người, năm đó lúc chúng ta rời kinh, là vội vàng thu lại hài cốt, luôn rất muốn an táng bọn họ vào phần mộ tổ tiên Phương gia.”

Lục lão thái gia nghe thầm kinh hãi, Cố Thế Hoành không tầm thường chút nào, chẳng những vào Hoàng Thành Ti, còn làm việc lớn như vậy.

Án Khánh Vương mưu phản giống như mây đen không tản đi vững vàng bao phủ ở Giang Chiết, mặc dù án mưu phản qua nhiều năm như vậy rồi, hàng năm nha môn các nơi vẫn bắt người như cũ, không ai dám nhắc tới “Khánh Vương” hoặc là mấy người “mưu phản”, Cố Thế Hoành lại có bản lĩnh thẩm tra lại những vụ án kia sao?

Thảo nào Phương gia lại kích động như vậy, thấy bọn họ liền quỳ lạy gọi “ân công”.

“Ân công,” Vành mắt Phương Đại lão gia đỏ lên, “Bất kể có thể kêu oan hay không, phần ân tình này chúng ta đều sẽ nhớ ở trong lòng.”

Hai người nói xong lại vái lạy Lục lão thái gia.

“Đừng như thế, đừng như thế,” Lục lão thái gia vội vàng tiến lên đỡ, “Thế này sao được, ân công của các ngươi là Cố gia, Lục gia chúng ta chỉ là quan hệ thông gia.”

“Vậy là đủ rồi,” Phương Nhị lão gia nói, “Chúng ta cũng không cầu gì khác, xin Lục lão thái gia đến kinh thành, gặp được Cố đại nhân báo cho Cố đại nhân biết lòng cảm kích của Phương gia là được.”

Lục lão thái gia không khỏi nói: “Sao các ngươi không trực tiếp viếng thăm Cố gia?”

Hai vị lão gia Phương gia nhìn nhau: “Không giấu ân công, trong kinh tin tức truyền ra nói, Cố Thế Hoành đại nhân chỉ thẩm án, không gặp mặt người không liên quan đến vụ án, chúng ta cũng thử đưa thiệp qua, đều bị Cố gia cự tuyệt.”

Hoá ra là như vậy.

Cho nên nghe được Lục gia là quan hệ thông gia với Cố gia, vội vàng chạy tới hành lễ.

“Đại ca, chúng ta vẫn nên hầu hạ lão thái gia dùng cơm trước đi.” Phương Nhị lão gia cầm chén canh trước mặt Lục lão thái gia lên, múc chén canh đưa đến trước mặt Lục lão thái gia.

“Đây là canh gà ô cốt dùng hà ô tốt nhất để chế biến.”

Nhìn chén cạnh đậm đặc kia, Lục lão thái gia từ trong đó thấy được thành ý của Phương gia.

“Nghe nói thân thể lão thái gia khó chịu, chúng ta tìm tới chút dược liệu,” Phương Đại lão gia bày mấy hộp thuốc ở trên bàn, “Cũng không có gì quý giá, lão thái gia nhất định phải nhận lấy.”

“Vô công bất thụ lộc.” Lục lão thái gia vội vàng từ chối.

Phương Nhị lão gia lại bưng ly rượu lên: “Ta kính ân công trước.”

Sau mấy ly rượu này, Lục lão thái gia giả bộ chối từ rồi nhận lễ vật của Phương gia.

Ăn cơm nước no nê xong, Lục lão thái gia mới trở lại trên xe ngựa.

Hạ nhân Lục gia cũng đều sờ bụng, vẻ mặt thỏa mãn, đây là bữa cơm no nhất bọn họ ăn từ lúc lên đường tới nay.

Lục lão thái thái lại không ăn quá nhiều đồ, trên mặt đầy vẻ lo lắng: “Phương gia nói những gì? Sắp đến kinh thành rồi, tuyệt đối đừng xảy ra bất trắc gì.”

Lục lão thái gia ợ một cái, đã rất lâu rồi ông ta không thoải mái như vậy, từ sau khi Văn Hiển chết, tình cảnh Lục gia rơi xuống ngàn trượng, lần này tới kinh thành cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy đường sống rồi.

“Ta không ngu như vậy,” Lục lão thái gia cười lạnh nói, “Bà nghĩ ta là ai, chỉ thấy chỗ tốt của Phương gia.”

Lục lão thái thái lập tức tỉnh táo tinh thần: “Ý của lão thái gia là...”

Lục lão thái gia nói: “Nếu như chúng ta không gặp Phương gia, rất nhiều chuyện cũng sẽ không biết, ta luôn cảm thấy trong lời của Phương gia có ý.” Ông ta làm sao ngu xuẩn đến mức tham chút lợi nho nhỏ chứ.

Lục lão thái thái cũng không vì thế mà yên tâm, tính tình của lão thái gia bà ta quá rõ, nếu như không phải là tham lợi nhỏ, lúc còn trẻ cũng sẽ không nhiều lần bị người ta lừa mất gia tài. Bà ta bất đắc dĩ đi cầu Cố lão thái thái giúp đỡ, mượn bạc Cố gia vượt qua cửa ải khó khăn, những năm này Lục lão thái gia nhìn thì bớt phóng túng nhiều, nhưng những tật xấu kia vẫn như hình với bóng.

Chỉ cần lão thái gia không gây ra phiền phức lớn, bà ta đã đủ hài lòng rồi.

Có người Phương gia phối hợp, Lục gia rất nhanh tìm được nhà trọ.

Lục lão thái gia giống như bùn nhão nằm trên giường lò, vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, hạ nhân lập tức vào phòng: “Lão thái thái, lão thái gia, cái đó... trong thuốc Phương gia đưa tới có vàng lá.”

Vàng lá?

Ánh mắt Lục lão thái gia sáng lên, Phương gia cố tỏ lòng thành sao.

“Có bao nhiêu?” Lục lão thái gia hỏi, “Đều cầm tới ta xem xem.”

Hạ nhân Lục gia đáp lời, lập tức cầm mấy cái hộp thuốc tới, bắt đầu nhặt vàng lá lên.

Một miếng, hai miếng, ba miếng, lại hơn hai mươi mấy miếng.

Ánh mắt Lục lão thái gia bắt đầu phát sáng. Phương gia là thật sự có tiền, cho nên mới hào phóng như vậy.

Lục lão thái thái nói: “Vật này, chúng ta không thể nhận, chúng ta không làm gì, vì sao Phương gia lại tiêu nhiều tiền bạc như vậy, chỉ sợ chờ chúng ta nhận rồi, Phương gia mới nói ra yêu cầu, lỡ chúng ta không thỏa mãn được, bọn họ truy cứu tới, nhà chúng ta không khỏi mất mặt.”

Lục lão thái gia xem thường: “Bọn họ là yêu cầu Cố Thế Hoành, không phải cầu chúng ta. Theo ta thấy, Thế Hoành mạo hiểm lớn như vậy, minh oan cho những phạm nhân kia, căn bản là cầu tiền tài, chỉ có điều Phương gia không tìm được cách đưa vào.”

Phương gia muốn mượn tay bọn họ, lấy lòng Cố gia.

Lục lão thái thái không hiểu: “Chẳng lẽ lão thái gia vẫn nghĩ, Cố gia sẽ nể mặt chúng ta sao?”

“Cố gia bây giờ nhất định sẽ không nể mặt chúng ta,” Ánh mắt Lục lão thái gia lóe lên, “Nhưng nếu chúng ta nắm thóp Cố gia, Cố gia phải làm thế nào?”

Nghĩ tới đây, Lục lão thái gia cảm thấy đắc ý.

Trời cao có mắt, để cho ông ta lại tìm được cơ hội nắm Cố gia trong tay. Cố gia giống như con diều giấy kia, bất luận bay bao thế nào thì sợ dây kia vẫn nắm chặt ở trong tay ông ta.

“Nếu không phải người Phương gia biết được có người hối lộ Cố Thế Hoành, cũng sẽ không trắng trợn đưa tiền bạc như vậy,” Lục lão thái gia nói, “Đợi ta nghe ngóng ngọn nguồn chỗ Phương gia, không sợ Cố Thế Hoành sẽ không cúi đầu với chúng ta.”

May mà ông ta luôn luôn chuẩn bị đối phó Cố gia, nếu không làm sao có thể nắm chặt cơ hội lần này.

Lục lão thái gia không nhịn được trên mặt lộ ra nụ cười.

Lần này Cố gia nhất định sẽ thua ở trong tay ông ta, ông ta muốn cắn miếng thịt trên người Cố gia xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.