Từ Sĩ Nguyên kéo Trình Di lên ngựa, hai người tới chỗ quán rượu nhỏ yên tĩnh ngồi xuống.
Trình Di nói: “Trước đây Từ đại nhân lao tâm khổ tứ vì Tam gia chúng ta, bây giờ sức khoẻ Tam gia không tốt, không tiện ra mặt đáp ơn Từ đại nhân.”
Lục Anh bệnh đến nước này sao? Lần trước gặp Lục Anh là sau khi ra khỏi Cống Viện, qua thời gian dài như vậy rồi, lẽ nào bệnh ho của Lục Anh còn chưa khỏi hẳn ư?
Từ Sĩ Nguyên nói: “Bệnh này sao còn chưa khỏi? Kéo dài như vậy nữa, e rằng sẽ thành bệnh mãn tính, tương lai vào quan trường, cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan.”
Suốt ngày ốm đau như vậy rất khó được lên chức. Trình Di không phải là không biết đạo lý này, cho nên mới nôn nóng.
Từ Sĩ Nguyên nói xong thở dài: “Chỉ sợ Lục Anh không chỉ vì thân thể khó chịu, đột nhiên bị từ hôn, chắc trong lòng cũng buồn lắm.”
Trình Di nghĩ tới cảnh cáo của Lục Anh đối với hắn, không cho phép hắn nói tới Cố Lang Hoa nữa, nhưng nghĩ đến tình hình của Lục Anh bây giờ, Trình Di mím mím môi, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: “Tam gia nhà ta còn trẻ tuổi, vốn là từ nhỏ đã đính ước, lớn lên cùng Cố Đại tiểu thư, trong lòng chỉ muốn cưới Cố Đại tiểu thư vào cửa. Bây giờ Cố gia thất tín bội nghĩa, đương nhiên ngài ấy rất đau lòng. Vốn là Tam gia dặn dò ta, không cho phép nói tới những thứ này với bất kỳ ai. Nhưng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432967/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.