Chương trước
Chương sau
Lang Hoa nghĩ tới những thứ này liền không ngủ được nữa, muốn đứng dậy xuống giường.

A Quỳnh bên ngoài nghe được tiếng động, cười vào phòng hầu hạ.

Phân phó nha hoàn đi lấy nước, A Quỳnh mới tự tay vén rèm lên: “Tiểu thư mộng đẹp, tinh thần nhìn tốt hơn nhiều.”

Nói đến mộng, trên mặt Lang Hoa không khỏi đỏ lên.

Thật là kỳ quái, sao nàng lại nằm mơ như vậy, nhất định là tại mấy ngày nay Bùi Khởi Đường luôn lúc ẩn lúc hiện bên cạnh nàng, nhiễu loạn tâm thần của nàng.

Đều nói ngày nghĩ sao đêm mơ vậy...

Nhưng mà, với quan hệ của nàng và Bùi Khởi Đường, nàng sẽ mơ thấy hắn cũng rất bình thường, nhưng nằm mơ thấy cảnh tượng áo mũ không chỉnh tề như vậy, thì không đúng lắm...

Nghĩ tới đây, trái tim Lang Hoa nhảy loạn.

Thấy Tiêu ma ma và A Mạt cũng tiến vào, Lang Hoa lập tức đuổi những suy nghĩ kỳ quái kia đi, mỉm cười nhìn sang như không xảy ra gì cả.

Cũng không phải là tất cả mọi chuyện đều có thể tìm được câu trả lời, nàng chỉ cần quên giấc mộng kia là được rồi.

A Mạt đem nước tới, Lang Hoa rửa mặt chải đầu lập tức cảm thấy sảng khoái rất nhiều.

Tiêu ma ma cười nói: “Hồ tiên sinh nói Đại tiểu thư có thể tới Dưỡng Tề viện muộn một chút.”

Lang Hoa gật gật đầu: “Ta biết rồi.”

Từ sau khi Đường Bân bị bắt, dược liệu của Dưỡng Tề viện không thiếu nữa, Thái Y Viện cũng an bài đầy đủ y công chữa trị cho thương binh và bách tính. Cộng thêm lúc huynh trưởng ở Thái Nguyên trở lại, mang về mấy y bà biết y thuật, những người đó cũng từng chữa trị cho thương binh ở đồn bảo vệ với các nàng, những nhân thủ này đủ để ứng đối với tình hình lần này.

“Ta đi thỉnh an tổ mẫu.” Lang Hoa cười đi đến phòng Cố lão thái thái.

Lang Hoa vào phòng, phát hiện Cố Thế Hoành cũng đang nói chuyện với Cố lão thái thái, nàng liền vội vàng tiến lên hành lễ.

Tổ tôn ba đời tụ họp, bầu không khí rất hòa hợp.

Nói một hồi, Cố lão thái thái mới nói: “Triều đình hai ngày này có cáo thị chưa?”

Cố Thế Hoành nói: “Chính là hôm nay.”

Cố lão thái thái kinh ngạc ngước mắt lên: “Năm nay tại sao có thể nhanh như vậy?”

Cố Thế Hoành mỉm cười: “Triều đình xảy ra chuyện lớn như vậy, trước không nói Thị Vệ Ti, chỉ nói Hộ bộ sợ rằng phải có ba phần quan viên đều phải đến Tam Pháp Ti báo cáo. Hơn nữa Tây Bắc và biên cương phía bắc thiếu quan viên, Lại bộ rút không ít quan viên kinh thành qua bổ khuyết, cộng thêm Triệu gia lại xảy ra chuyện... Triều đình đang lúc cần dùng người, dĩ nhiên là càng có cáo thị sớm càng tốt.”

Cố lão thái thái thở dài: “Cũng không biết năm nay bảng phía Nam như thế nào.”

Từ sau khi Khánh Vương xảy ra chuyện, sĩ tử Giang Chiết trên bảng thông báo cũng rất ít.

Cố Thế Hoành biết Cố lão thái thái muốn hỏi là Lục Anh, vì vậy mím mím môi: “Lục Anh sẽ không có vấn đề gì, lần này hẳn có thể thuận lợi vào quan trường.”

Tay Cố lão thái thái nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay Lang Hoa, hơi có chút an ủi Lang Hoa.

Nhưng bây giờ nhắc tới Lục Anh, Lang Hoa cũng đã không lo lắng giống trước đây, trong lòng vô cùng thản nhiên.

“Người Lục gia sắp tới kinh thành rồi.” Cố lão thái thái cụp mắt, giọng nói nặng nề, gần đây tinh thần của bà không tốt, rất ít bận tâm những chuyện này, nhưng Lục lão thái thái liên tục gửi thư tới quấy nhiễu khiến cho bà không được yên tĩnh.

Ý tứ của Lục gia rất đơn giản, hy vọng có thể nối lại tình xưa với Cố gia.

Cố lão thái thái nghĩ tới đây không khỏi hừ lạnh, nói thế nào đi nữa cũng đã muộn rồi, chuyện trước đây đã làm, không thể nào dùng mấy chữ liền xoá sạch được.

Qua năm nay, Lang Hoa liền mười ba tuổi, đã đến tuổi tác phải làm mai, lúc này Lục gia tới, không chỉ là vì con đường làm quan của Lục Anh, nhất định còn dây dưa ở hôn sự này.

Cố Thế Hoành nhíu mày: “Di mẫu nhất định là muốn tới tìm mẫu thân nói chuyện.”

“Ta biết,” Cố lão thái thái nói, “Vậy ta sẽ để cho bà ta chết cái suy nghĩ này đi, đừng nói Lục Anh vào con đường làm quan, cho dù tương lai hắn phong hầu bái tướng, chúng ta cũng sẽ không hối hận.”

Lang Hoa nghe lời này, không khỏi hoảng hốt. Kiếp trước, nữ quyến trong kinh đều hâm mộ nàng may mắn, nữ nhân mù lại có thể có phu quân như Lục Anh, mà nàng cũng vì vậy cảm thấy mắc nợ Lục Anh. Giờ những thứ kia cuối cùng đều xem như mây khói, nàng cũng không cần cảm thấy áy náy nữa, cũng không cần bị khoá trong tường cao mà dằn vặt.

Chỉ có đi ra mới biết, hoá ra đất trời rộng lớn như vậy, tự do tự tại là vui vẻ thế nào.

Ngồi với Cố lão thái thái một lúc, Lang Hoa chuẩn bị đi theo Cố Thế Hoành đến Dưỡng Tề viện.

Cố lão thái thái cười oán trách: “Rốt cuộc là trưởng thành rồi, không muốn ở trong nhà với lão thái thái ta nữa.”

Lang Hoa đỡ Cố lão thái thái tựa vào gối, “Qua mấy ngày nữa, cháu gái sẽ trở lại ở bên tổ mẫu qua mùa đông.” Nàng nên hầu hạ tổ mẫu thật tốt, cơ thể tổ mẫu mặc dù là Hồ tiên sinh đích thân điều dưỡng nhưng tinh thần vẫn càng ngày càng không tốt.

Cố lão thái thái gật đầu: “Chỉ cần các con bình an là tốt rồi.”

Lang Hoa và Cố Thế Hoành đi ra khỏi phòng, gặp ngay Cố Tứ thái thái.

Cố Tứ thái thái cười nói: “Trong nhà có ta, đại bá cứ yên tâm đi,” lại dặn dò Lang Hoa, “Tuyệt đối đừng quá cực khổ, nữ hài tử dù sao cũng không giống những nam nhân kia, lỡ mệt mỏi sinh bệnh thì biết làm sao.”

Lang Hoa rất thích nghe cố Tứ thái thái nói chuyện, cũng chỉ có người thực sự quan tâm nàng mới dặn dò hết mọi chuyện như vậy, sợ nàng ở bên ngoài chịu thiệt.

Đợi Cố Tứ thái thái đi rồi, Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Phụ thân, qua ít ngày nữa, Tứ thúc Tứ thẩm phải trở về Trấn Giang rồi,” Nói rồi dừng một chút, “Tổ mẫu đã lớn tuổi, nhà ta trong ngoài cũng khó tránh khỏi có chỗ không thể chú ý đến, người cũng nên tính toán một chút...”

Cố Thế Hoành cúi đầu nhìn ánh mắt trong suốt của Lang Hoa, nàng khẽ mỉm cười, trên mặt là vẻ khích lệ.

Lang Hoa đang thúc giục ông ta tục huyền sao?

“Đứa nhỏ này,” Cố Thế Hoành cố ý nghiêm mặt lại, “Không nên bận tâm những thứ này, nếu như Tứ thẩm của con đi rồi, ta sẽ cho người điều mấy người ở quê từ Trấn Giang qua đây giúp đỡ.”

“Người ở quê có thể làm gì chứ?” Lang Hoa khẽ nhướn mắt lên, “Bọn họ có thể chuẩn bị cơm nước, có thể xử lý việc nhà, nhưng bọn họ sao có thể nói chuyện với phụ thân? Luôn phải có một người có thể làm tri âm tri kỷ với phụ thân mới tốt.”

Lang Hoa vừa nói vừa đi về phía trước, bỏ rơi Cố Thế Hoành ở sau lưng.

Cố Thế Hoành nhìn bóng lưng của Lang Hoa ngẩn ra, trong chớp mắt Lang Hoa đã lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự đã đến tuổi nên xuất giá rồi sao?

Suy nghĩ việc phải gả Lang Hoa ra ngoài, Cố Thế Hoành bỗng nhiên có chút không nỡ.

...

Lang Hoa ngồi xe đến Dưỡng Tề viện, bên ngoài truyền tới tiếng lão Nhạc: “Đại tiểu thư, người đợi chút.”

Lão Nhạc vén rèm trèo lên xe ngựa.

“Đại tiểu thư... có người đang nhìn chòng chọc vào Dưỡng Tề viện,” Lão Nhạc nhìn ra bên ngoài buồng xe, “Sáng sớm hôm đã đến chỗ này, coi giữ cho đến tận bây giờ.”

Lang Hoa không cảm thấy bất ngờ, nàng đã sớm biết, sau khi phạm quan của Hoàng Thành Ti được thả ra, nhất định sẽ có người đứng ngồi không yên.

Lang Hoa hỏi: “Bọn họ là muốn thăm dò thương thế của những phạm quan kia sao?”

Lão nhạc lắc lắc đầu: “Đây chính là điểm kỳ quái, bọn họ chỉ là hỏi thăm những y bà đến từ Thái Nguyên kia... Hình như là đang tìm ai.”

Tìm người? Lang Hoa rất kỳ quái, làm sao lại tìm đến Dưỡng Tề viện?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.