Chương trước
Chương sau
Thái hậu ngồi xuống chuẩn bị bày cờ.

Trình nữ quan cảm thấy kỳ quái, Thái hậu cũng không truyền ai khác đến hầu hạ, chẳng lẽ muốn mình tự đánh cờ một mình sao?

“Thái hậu nương nương.” Trình nữ quan đang muốn tự đề cử mình.

Bên ngoài truyền tới tiếng của nội thị: “Nương nương, Bùi phu nhân cầu kiến.”

Thái hậu gật gật đầu: “Nhìn xem, chuyện khó xử đã tìm tới rồi.”

Trình nữ quan vô cùng bội phục Thái hậu nương nương, bất kể gặp phải chuyện gì luôn có thể nghĩ về phía trước, nếu như nàng ta có cái đầu óc đó có lẽ cũng sẽ không cả ngày lo lắng đề phòng, rất sợ làm sai chuyện khiến cho Thái hậu nương nương mất thể diện.

Trình nữ quan đón Bùi phu nhân vào.

Bùi phu nhân vội vàng tiến lên hành lễ.

Thái hậu nói: “Ai gia đang lo không có ai đánh cờ, vừa khéo ngươi tới, mau tới đây phụng bồi Ai gia đánh cờ đi.”

Bùi phu nhân đáp một tiếng rồi đi qua ngồi: “Thái hậu người phải nhường thần thiếp ba nước, nếu không sợ người còn chưa chơi thoả thích, bàn cờ này đã định xong rồi.”

Thái hậu không khỏi cười lên: “Xem cái miệng này đi, lại là một người biết dỗ cho người khác vui vẻ rồi.”

Trình nữ quan bưng trà lên: “Chẳng trách lần trước gặp Bùi Thái phu nhân, mặt Bùi Thái phu nhân hồng hào như thế, nhất định là có Bùi phu nhân ở bên cạnh nên cuộc sống thoải mái.”

Thái hậu cụp mắt xuống, khẽ “ừm” một tiếng: “Bùi Thái phu nhân có phúc hơn Ai gia, nếu như Ai gia có con dâu như vậy, cuộc sống hẳn sẽ thoải mái hơn.”

Bùi phu nhân nhớ tới Ninh Vương phi và Hoàng hậu.

Hai người con dâu này trong chốc lát đều xảy ra chuyện, Thái hậu đương nhiên không vui vẻ nổi. Ninh Vương phi là Thái hậu nương nương tự tay chọn, Triệu thị là Hoàng thượng đưa lên hậu vị, bất kể là Thái hậu hay là Hoàng thượng, đều nhìn lầm.

Thái hậu nói: “Lần này Ai gia cũng cảnh giác cao độ, đánh một ván thật tốt với ngươi, còn về chuyện ba nước, ngươi đừng mơ.”

Bùi phu nhân trong lòng run lên, sau đó cười xoà: “Vậy thần thiếp chỉ có thể sử dụng khả năng của bản thân, để cho Thái hậu nương nương chơi vui vẻ.”

Tuy là nói như vậy, cờ hạ đến một nửa, Bùi phu nhân cũng đã thua gần hết.

Thái hậu nương nương cười dừng lại.

Bùi phu nhân có chút ngượng ngùng: “Nếu như ngày thường cũng không đến nỗi như vậy, đều vì... Lão Tứ nhà chúng thần ở bên ngoài, cũng không biết chuyện công làm thế nào rồi, chỉ sợ hắn sau này... sẽ không được chuyển lên triều đường.”

Ý nói là sợ Bùi Khởi Đường sẽ đắc tội với người khác.

Chuyện hôm nay giống như mưa to gió lớn, người làm việc bên dưới, chính là giọt mưa lớn như hạt đậu kia, trực tiếp đập ở trên mặt người, tự nhiên sẽ làm người ta phản cảm.

Nhất là Bùi Khởi Đường tuổi còn trẻ đã gánh trọng trách, suy cho cùng vẫn toát ra mấy phần ngông cuồng của thiếu niên.

Thái hậu đứng dậy: “Tiểu Tứ Bùi gia chẳng qua chỉ làm việc cho Hoàng thượng, tình hình hôm nay mọi người đều nhìn thấy, sẽ không trách hắn, ngươi cứ yên tâm đi.”

Bùi phu nhân đáp một tiếng, nhớ tới một chuyện: “Nghe nói bên cạnh Thái hậu nương nương thường có một vị Từ Đại tiểu thư phụng bồi, nếu như Từ Đại tiểu thư ở chỗ này, thì không tới phiên thần thiếp mất mặt rồi.”

Thái hậu cẩn thận nhìn sang: “Ngươi cũng biết Cẩn Du?”

“Không biết,” Bùi phu nhân cười nói, “Thiếp là người gỗ, rất ít lui tới với các nữ quyến, hôm nay ở trong khách sảnh, vẫn là Từ Đại tiểu thư chủ động nói chuyện với thiếp, thiếp mới bỗng nhiên tỉnh ngộ... Cũng khó trách Thái hậu nương nương để cho Từ Đại tiểu thư hàng năm hầu hạ bên cạnh. Từ Đại tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, đúng là bông hoa khoe sắc, mấy nha đầu kia của thiếp không có người nào có thể bì kịp được.”

Thái hậu đỡ tay Bùi phu nhân đi về phía trước: “Cẩn Du rất khá, ở Từ Ninh cung cũng phụng bồi Ai gia rất nhiều năm, có lúc Ai gia thật sự không thể rời bỏ nó.”

“Khó trách,” Bùi phu nhân nói, “Nếu như thần thiếp có một đứa con trai ngoan thuận, nhất định sẽ xin cho nó một nàng dâu như vậy, thần thiếp cũng có thể an hưởng tuổi già.”

Ánh mắt Thái hậu chợt lóe, cầm tay Bùi phu nhân: “Nào có thể để cho mọi lợi ích đều bị ngươi lấy hết.”

Hai người nói chuyện một hồi, Bùi phu nhân hành lễ lui ra ngoài.

Thái hậu ngồi ở trên giường mềm, Trình nữ quan tiến lên phía trước nói: “Nô tỳ làm sao lại nhìn không hiểu, Bùi phu nhân rốt cuộc tới làm gì?”

Thái hậu nhớ tới sắc mặt Bùi phu nhân, không nhịn được bật cười: “Cũng làm khó cho nàng ta rồi, hôn sự của con trai lại dụng tâm như vậy, sợ bị Ai gia điểm loạn uyên ương phổ. Ai gia cũng hiếu kỳ, Cẩn Du này rốt cuộc làm chuyện gì, lại khiến cho Bùi phu nhân lửa đốt mông đến thăm dò tin tức.”

Lửa đốt mông.

Thái hậu rất ít khi nói như vậy.

“Ý nương nương là...” Trình nữ quan có chút khó mà mở miệng, “Từ Đại tiểu thư tự đề cử mình, muốn gả đến Bùi gia? Bùi phu nhân còn tưởng rằng Thái hậu nương nương vừa ý hôn sự này, cho nên vội vàng tới tỏ rõ cõi lòng.”

Thái hậu nói: “Ai gia cũng không phải là không có nghĩ tới, Từ gia và Bùi gia kết thân là chuyện rất tốt. Hai nhà môn đăng hộ đối, lại đều là cánh tay đắc lực bên cạnh Hoàng thượng. Từ Cẩn Du ở Từ Ninh cung nhiều năm, quan hệ với Ai gia không bình thường, nói không chừng nó có thể từ trong đó cân nhắc, thời khắc mấu chốt có chút hiệu quả.”

Thái hậu hơi dừng lại một chút, lần tràng hạt trong tay: “Đáng tiếc nó không được, chuyện lần này, nó còn đang mơ hồ, cái gì cũng không biết. Cho nên Ai gia nói, nếu như người người đều giống như Lang Hoa thì tốt rồi, Ai gia cũng không cần cân nhắc thiệt hơn với Bùi gia, tranh một nàng dâu. Bùi Khởi Đường cũng sẽ không đưa cho Ai gia một phần đại lễ vào lúc này như thế.”

Bùi Khởi Đường đánh Trang Vương ngất xỉu, không để Trang Vương có cơ hội gây khó dễ cho Thái hậu ở trước mặt Hoàng thượng, đây chính là một phần đại lễ.

“Ai gia cũng biết chuyện này không quá có khả năng, nhưng Ai gia không bỏ được... Ai mà không muốn giữ lại cái tốt cho mình,” Thái hậu dãn dãn tay áo, “Cứ xem tiếp đi!”

Chẳng qua chỉ là một hôn sự lại khiến Thái hậu khó xử như vậy.

Trình nữ quan cảm thấy kinh ngạc.

Địa vị của Cố Đại tiểu thư ở trong lòng Thái hậu, không chỉ đã sớm vượt qua Từ Đại tiểu thư, hơn nữa nói không chừng tương lai, khó ai có thể thay thế nàng ta.

...

Hành cung bắt đầu thả người ra ngoài, Bùi phu nhân là người đầu tiên lên xe ngựa, chạy thẳng về nhà.

Chuyện Bùi Khởi Đường làm lần này đủ để khuấy nửa kinh thành lên, mà lão gia không ở kinh thành, trong nhà chỉ có Thái phu nhân chủ sự, bà ta phải lập tức chạy trở về giúp đỡ Thái phu nhân.

“Người đừng lo lắng.” Ma ma quản sự thấp giọng khuyên.

“Làm sao có thể không lo, nếu như tính tình Lão Tứ như Lão Đại, Lão Nhị, ta cũng yên lòng.” Gân xanh trên trán Bùi phu nhân không ngừng nhảy.

“Cũng không biết người nghĩ như thế nào,” Ma ma quản sự nói, “Nếu nô tỳ là người, đã tức chết rồi, sao còn có thể thu xếp trước sau như vậy, dù sao không phải là con trai trưởng... người...”

Bùi phu nhân nghiêm mặt nhìn sang, ma ma quản sự lập tức ngậm miệng.

Bùi phu nhân nói: “Lão gia rất vừa ý Lão Tứ.” Không chỉ là vừa ý, mà là hết sức quan tâm, lão gia lúc sắp đi dặn đi dặn lại, bảo bà ta nhất định phải giúp đỡ trong nhà.

Trong nhà có thể có chuyện gì? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có lão Tứ có thể ầm ĩ long trời lở đất.

Trong lòng bà ta đương nhiên ủy khuất, nhưng nhiều năm phu thê bà ta cũng rất rõ ràng tấm sắt của lão gia ở chỗ nào, biết rõ không đá được hà tất phải ầm ĩ đến gà bay chó chạy, còn không bằng dàn xếp ổn thỏa, như vậy trong nhà thái bình, tất cả mọi người đều sống thoải mái.

Cho nên bà ta liền mặc kệ.

Mặc kệ chuyện này.

Theo ý lão gia, đối đãi với lão Tứ như con ruột của mình.

Bây giờ con trai ruột một gậy đánh ngất Trang Vương, tháo cửa lao ngục Hoàng Thành Ti ra, bắt Quốc cữu gia, bà ta không thể nào không lo lắng.

Chỉ sợ ngưỡng cửa Bùi gia vào giờ phút này đã bị đạp phá rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.