Từ Tùng Nguyên không biết nói gì, ý của ông ta vốn là muốn nhắc nhở Lang Hoa, không ngờ lại không thấy rõ bằng Lang Hoa.
Nghĩ tới đây, không khỏi xấu hổ.
Nếu mẫu thân đã bị Thái hậu triệu kiến, như vậy chuyện này đã đến tai Thái hậu, ông ta phải tìm được tung tích của mẫu thân trước.
“Lang Hoa,” Từ Tùng Nguyên nói, “Chuyện hôm nay may mà có ngươi... ngày khác... ta và bá mẫu ngươi sẽ đến nhà thăm ngươi.”
Nói xong, Từ Tùng Nguyên vội vội vàng vàng đi.
“Nhìn dáng dấp Từ đại nhân không phải là một người bạc tình, cũng coi như vẫn niệm tình anh em.” Tiêu ma ma không khỏi nói.
“Ai mà biết được,” Lang Hoa nhận lấy hòm thuốc trong tay Tiêu ma ma, “Khi đó người còn cảm thấy Từ Tam lão gia không tệ.”
Tiêu ma ma cười: “Ánh mắt nô tỳ chẳng ra sao cả, nhưng cũng không kém lắm.”
Lang Hoa khẽ cười, thật ra thì cho dù nàng không nhắc nhở, lát nữa Từ Tùng Nguyên cũng hẳn sẽ biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng chính là không nhịn được giúp một chút.
Suy nghĩ của con người thật sự rất phức tạp, có lúc ngay cả mình cũng không rõ ràng.
Tại sao nàng lại luôn quan tâm Từ Tùng Nguyên và Hàng thị như vậy.
...
Từ lão phu nhân chán nản ngồi trên ghế, người trong phòng càng ngày càng ít, phần lớn đều đã đi rồi, trên mặt nữ quyến còn sót lại đều xuất hiện vẻ hốt hoảng.
Thái thái của Nghiêm đại nhân Hộ bộ thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432952/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.