Chương trước
Chương sau
“Tào đại nhân?”

Từ Tùng Nguyên không khỏi cảm thấy kỳ quái, nơi này có Tào đại nhân nào sao?

Vừa rồi bọn họ đều ở cửa chờ tin tức bên phía Đông Các, không thấy có Tào đại nhân nào đi vào, dường như có mấy nội thị khiêng vật gì qua đây, nhưng vật kia rất nhỏ, không thể là người. Ngược lại là Thái Y Viện và Hồ Trọng Cốt vào phòng ở cánh đông. Bởi vì có hai vị lão thần, thân thể có chút khó chịu, nghỉ ngơi ở trong phòng cánh đông. Thái y và Hồ Trọng Cốt hẳn là tới khám bệnh cho bọn họ.

Từ Tùng Nguyên đang suy nghĩ, cửa phòng cánh đông đã bị mở ra.

Cố Lang Hoa mang người đi vào.

“Lưu tướng,” Bùi Khởi Đường đi tới, “Tào Gia đại nhân đã đến rồi.”

Lưu Cảnh Thần lập tức có tinh thần, nhìn về quan viên chung quanh: “Hoàng thượng phân phó xuống, muốn điều tra kỹ án Tào Ung.”

Nghe được án Tào Ung, tất cả mọi người rùng mình một cái.

Án Tào Ung dính líu rất rộng, năm đó quan viên Đại Lý Tự bị giết một nửa.

Lưu Cảnh Thần tìm được quan viên Đại Lý Tự trong đám người, “Ở thời Tào đại nhân, ngươi mới vừa vào Đại Lý Tự, có lẽ không biết, cho nên càng phải cẩn thận lật xem án tông.”

Chu Trực đáp một tiếng, tay nắm chặt lại: “Ngài là nói đệ đệ của Tào Ung đại nhân của Đại Lý Tự? Hắn còn sống sao?”

Đã rất nhiều năm rồi, người kia lại vẫn còn sống. Chu Trực cơ hồ không thể tin. Năm đó Tào đại nhân bị bắt, người Triệu gia gần như tắm máu Đại Lý Tự, tất cả những đại nhân trước đây xem thường Triệu Quang Hiền đều bị bắt bỏ vào đại lao, cuối cùng vẫn là Hoàng thượng kêu ngừng, nếu không tay của Triệu Quang Hiền nói không chừng sẽ đưa tới trước mặt hắn. Khi ấy hắn lúc nào cũng chờ bị lôi đến cột trụ, nghĩ chỉ cần hắn chết là có thể giữ được phụ mẫu huynh đệ.

Vào giờ phút này nghe nói án Tào Ung, có loại cảm giác thoáng như cách một đời.

“Bùi đại nhân, triều đình muốn chúng ta... tra hỏi cái gì?” Chu Trực không nhịn được đi tới bên cạnh Bùi Khởi Đường hỏi.

Bùi Khởi Đường không lập tức trả lời, mà là mang chư vị quan viên đi vào phòng bên, sau đó mới chậm rãi nói: “Hoàng thượng lệnh cho Hình bộ, Đại Lý Tự thẩm tra lại án Tào Ung mưu phản.”

Trong đám người không nhịn được có người kêu lên một tiếng.

Từ Tùng Nguyên ngẩn người tại chỗ, mọi người đều biết Tào Ung bị oan, nhưng một khi có liên hệ với án Khánh Vương mưu phản, cuối cùng đều là một con đường chết. Chẳng ai nghĩ tới án mưu phản sẽ được thẩm tra lại.

Chẳng lẽ thật sự là trong tối tăm có ý trời.

Cũng bởi vì Triệu thị xảy ra chuyện, cho nên những quan viên bị oan uổng kia cũng có thể thấy mặt trời lần nữa.

Cái này cũng chỉ có thể dùng ý trời để hình dung, bởi vì sức người không thể đạt tới.

Từ Tùng Nguyên nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thái y đứng ở bên cạnh giường mềm, đang nói gì với Hồ Trọng Cốt.

Cố Đại tiểu thư khom người không biết đang làm gì, hồi lâu mới xoay người hành lễ với Bùi Khởi Đường: “Bùi đại nhân, Tào đại nhân muốn triều đình đáp ứng điều kiện của ông ta, ông ta mới chịu trị thương.”

Bùi Khởi Đường hơi nhíu mày, dường như rất khó hiểu: “Điều kiện gì?”

Vẻ mặt Bùi Khởi Đường lúc này khiến cho Lang Hoa bội phục từ trong thâm tâm, hoàn toàn là vẻ quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, trong đáy lòng lại đã sớm tràn đầy âm mưu dương mưu. Đôi mắt vừa ngước lên của Lang Hoa lại cụp xuống, trong lòng thầm cân nhắc, sau này nói gì làm gì với Bùi Khởi Đường, nàng cũng phải đề phòng cẩn thận, tránh cho có một ngày bị người này tính toán.

Lang Hoa nói: “Lời này hay là để cho Tào đại nhân tự mình nói đi.” Nói xong nàng xoay người đi tới sau tấm bình phong.

Cố Lang Hoa rời đi, Hồ Trọng Cốt cũng lui sang một bên, Bùi Khởi Đường phân phó nội thị: “Đỡ Tào đại nhân dậy.”

Nội thị vội vàng tiến lên hầu hạ.

Trước giường mềm không có người che chắn, Tào Gia cũng lộ ra trước mặt mọi người.

Sau khi mọi người nhìn rõ tình hình trên giường mềm, không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.

Đây đâu phải là người, rõ ràng là một bộ xương, thân thể hắn dường như chỉ như đứa trẻ, ánh mắt lõm sâu vào, gò má sụp xuống, lộ ra xương gò má cao, da mặt đen gầy, giống như đã bị gió thổi khô.

Nếu như đây là một người sống, cũng là một người khiến cho người sống nhìn mà sợ hãi.

Tào Gia động động, trên người mặc trường bào, chân từ vạt áo lộ ra, xương trắng loá, phía trên là da thịt màu đen.

Không biết là ai không nhịn được “oẹ” một tiếng, thức ăn trong bụng thiếu chút nữa thì tràn ra.

Sau đó có người tông cửa lao ra.

Từ Tùng Nguyên không dễ dàng gì mới ổn định được tâm trạng, đây chính là Tào Gia, người bị giam ở đại lao Hoàng Thành Ti, một Tào Gia vẫn chưa chết sau tất cả mọi chuyện.

Tào Gia này mặc dù giữ được tính mạng, cũng đã bị hành hạ không ra người không ra quỷ.

Phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ mới có thể sống sót được?

“Tào đại nhân,” Bùi Khởi Đường nói, “Lưu tướng và quan viên Đại Lý Tự đều ở chỗ này, có điều kiện ngài gì cứ nói đừng ngại.”

Tất cả mọi người nhìn Tào Gia trên giường mềm, dường như không tin người như vậy còn có thể mở miệng nói chuyện.

Cuối cùng Tào Gia cũng lên tiếng, âm thanh của ông ta hơi yếu ớt nhưng nói vô cùng rõ ràng: “Ta có thể để cho các ngươi trị thương, điều kiện trước tiên là các ngươi phải chữa trị cho cả những phạm nhân bị nhốt trong đại lao Hoàng Thành Ti kia.”

Lưu Cảnh Thần không khỏi hỏi: “Ngươi nói là tất cả phạm nhân trong đại lao Hoàng Thành Ti?”

Ánh mắt Tào Gia sáng lên, con ngươi đen như mực, âm u nhìn qua, “Ta nói là những người cùng bị gọi là phản tặc như ta, bọn họ chịu giày vò đau khổ, chính là muốn đợi đến ngày này.”

“Gián nghị đại phu Thôi Triết, Khu Mật Thừa Chỉ còn có Thị Ngự sử.”

Tào Gia nói xong, trong phòng yên lặng như tờ.

Tào Gia nói: “Các ngươi đều không nhớ bọn họ sao? Ta nhưng lại nhớ rất rõ ràng, bởi vì chỗ đó, chỉ có chúng ta đang chịu đựng. Các ngươi cảm thấy những chuyện kia đã qua sao,? Không đâu, nó vẫn chưa từng qua đi.”

“Bao gồm những người chết ở đại lao Hoàng Thành Ti, hôm nay đã trở thành xương trắng.”

Tào Gia nói tới chỗ này, kéo quần áo trên người ra, trên ngực đen gầy tràn đầy vết sẹo, “Mặc dù bọn họ đã đi rồi, chúng ta vẫn không thể quên, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.”

Mọi người cẩn thận nhìn trên ngực Tào Gia, lúc này mới phát hiện những thứ kia cũng không phải là vết sẹo mà là một chuỗi tên, dùng đồ sắc bén đâm vào da thịt, những cái tên vĩnh viễn cũng không xoá đi được.

Những tên này, chính là người chết ở đại lao Hoàng Thành Ti mà Tào Gia nói.

“Phịch”, có người thảm hại lui về phía sau mấy bước, nhưng không cẩn thận ngã xuống đất.

Tào Gia này đã không phải là người, mà là ác quỷ, ác quỷ lấy mạng. Bây giờ ác quỷ này ngồi ở đây, chuẩn bị đưa tay ra, bắt đầu trả thù những người đã từng hại hắn.

...

“Bùi đại nhân,” Quan viên Đại Lý Tự bắt đầu xin ý kiến Bùi Khởi Đường, “Chúng ta nên làm thế nào? Cũng không thể thật sự đáp ứng yêu cầu của Tào Gia...”

Bùi Khởi Đường nhìn sang: “Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?

Quan viên Đại Lý Tự nhếch nhếch môi: “Hoàng thượng...”

Sắc mặt Bùi Khởi Đường rất nặng nề: “Hoàng thượng hạ lệnh điều tra kỹ án này, nếu Tào Gia chết ở đây, chỉ sợ vụ án này cũng không tra nổi nữa.”

Quan viên Đại Lý Tự nói: “Nhưng phải trị thương cho nhiều phạm nhân trong Hoàng Thành Ti như vậy, chỉ sợ Thái Y Viện không đủ người.”

“Vậy phải mời lang trung trên phố giúp đỡ,” Khởi Đường nhìn về phía sau tấm bình phong, “Trước mắt chỉ có đi mời Cố Đại tiểu thư.”

Đó là con gái của Cố Thế Hoành, chuyện này lại liên quan đến Hoàng Thành Ti, lời này phải nói thế nào, sâu không phải, cạn cũng không phải, lỡ bị cự tuyệt, sau đó càng không dễ làm.

“Ta đi hỏi!” Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên nói.

Quan viên Đại Lý Tự suýt chảy nước mắt, cảm kích nhìn Bùi Khởi Đường, không nghĩ tới Bùi đại nhân chịu tự mình đi nói chuyện với Cố Đại tiểu thư: “Bùi đại nhân chuyện hôm nay, liền... dựa vào Bùi đại nhân rồi...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.