Chương trước
Chương sau
Lang Hoa nghe Bùi Khởi Đường nói, cười lên: “Vậy thì gả thôi.”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường lạnh đi.

Lang Hoa không nhìn thấy, vẫn nói tiếp: “Ninh Vương phi phạm vào sai lầm lớn như vậy, nhất định sẽ trừ tên khỏi gia phả hoàng thất tông tộc. Phủ Ninh Vương từ trong ra ngoài sẽ dọn dẹp không chừa lại đồ gì của Ninh Vương phi, trong tông thất cũng sẽ tránh nhắc tới tên nàng ta, như vậy thì tương đương với phủ Ninh Vương từ trước tới giờ chưa từng có Vương phi. Ninh Vương tái giá cũng nhất định sẽ không dựa theo lễ nghi kế thất, Vương gia bổn triều cưới chính thất, ít nhất trong mười mấy năm, hẳn là độc nhất.”

“Lại nói tình cảm của Ninh Vương và Ninh Vương phi, Ninh Vương mặc dù lệ thuộc vào nàng ta, cũng chẳng qua là bề ngoài mà thôi. Nếu không bây giờ Ninh Vương đã sớm thương tâm khổ sở, làm sao có thể cao hứng hái hoa trong hành cung như vậy. Trừ Hoàng thượng ra, Ninh Vương là con nối dõi duy nhất của Thái hậu và Tiên hoàng. Bây giờ Hoàng thượng xảy ra chuyện, trong lòng Thái hậu không chừng đã có suy nghĩ, trợ giúp Vương gia ngốc lên ngôi. Có lẽ mọi người xem là chuyện không thể nào, có điều lại là lợi ích rất lớn, nếu Thái hậu nương nương có tham vọng, có thể thông qua Ninh Vương nắm triều cục trong tay. Cho nên Ninh Vương là con cờ quan trọng nhất trong tay Thái hậu, Thái hậu tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn.”

Bùi Khởi Đường yên lặng, hơi thu mắt lại, không nói gì nữa.

Lang Hoa nói rồi dừng một chút: “Phủ Ninh Vương lại rất lớn, ta dùng hậu viện để trồng đầy thảo dược có lẽ cũng sẽ không có ai quản, đi ra đi vào cũng sẽ không có ai yêu cầu quá nghiêm khắc với ta, muốn bố trí ra ngoài mấy ngày cũng rất dễ dàng. Hơn nữa bất kể là Thái hậu hay là Hoàng thượng, cũng vô cùng khoan dung với Ninh Vương. Nếu như Cố gia có thể có cái danh tiếng này, tương lai bất luận làm gì hẳn cũng đều sẽ thoải mái.”

Lang Hoa mới vừa nói tới chỗ này, đột nhiên cảm giác được ngang hông bị siết chặt, hơi thở xa lạ của nam tử lập tức bao phủ xuống.

Bùi Khởi Đường mở hai cánh tay thon dài ra ôm chặt nàng vào trong lòng, tiếng hít thở của hắn hơi trầm thấp, dồn dập, bàn tay ấm áp đặt trên mu bàn tay nàng, sau đó kéo dây cương, thúc ngựa chạy khỏi đại lộ.

Hành động đột ngột của Bùi Khởi Đường khiến cho Lang Hoa lập tức hoảng loạn, cả người nàng tựa như đều bị ôm vào trời đất của hắn, chóp mũi thoang thoảng mùi thơm bạc hà. Hắn ôm nàng rất chặt, khiến cho nàng có chút không thở nổi. Gió thổi vào mặt nàng khiến nàng không nhịn được khẽ run rẩy, gò má nóng hổi, tay chân lại lạnh như băng.

Lang Hoa hơi giãy giụa, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Bùi Khởi Đường mím chặt môi, trên mặt là vẻ giận dữ, giữa hai lông mày còn thoáng có vẻ đau thương cùng khổ sở.

Lang Hoa thấy vẻ mặt Bùi Khởi Đường như vậy, không khỏi chua xót trong lòng.

Hắn đang tức giận sao? Nhưng tại sao vẻ mặt đau thương ấy lại khiến cho nàng cũng thấy đau lòng, lập tức không có tâm trạng nói tiếp.

Ngựa chạy rất nhanh, dường như đang thổ lộ nỗi ưu tư của hắn, nàng cũng chỉ đành tựa vào ngực hắn, bên tai truyền tới tiếng tim đập dồn dập của hắn.

Trái tim Bùi Khởi Đường giống như lúc nào cũng có thể nhảy ra.

Lang Hoa không nhịn được đẩy tay Bùi Khởi Đường ra, “Mau dừng lại, huynh làm cái gì vậy?”

Vốn là đã ra khỏi thành, vì tránh người, bọn họ cố ý chọn đường mòn, nhưng bây giờ chạy loạn lên, chung quanh đã không một bóng người.

Hồi lâu Bùi Khởi Đường mới kéo ngựa, đỡ Lang Hoa, từ trên lưng ngựa nhảy xuống.

“Nàng thật sự nghĩ như vậy?” Giọng Bùi Khởi Đường không còn trong trẻo như thường ngày, mà trở nên trầm thấp khàn khàn, ánh mắt sâu xa, cẩn thận nhìn nàng. Nàng muốn gả cho người khác, còn nghĩ đến nhiều lợi ích như vậy.

Vậy hắn thì sao? Hắn làm thế nào? Ở trong lòng nàng hắn có chút điểm tốt nào không?

Ánh mắt Bùi Khởi Đường nóng lên, không nhịn được nuốt cảm giác chua xót xuống cổ họng.

Vừa rồi Lang Hoa còn cảm thấy rất buồn cười, nhưng bây giờ không cười nổi nữa, chỉ là không được tự nhiên sửa sang lại quần áo, “Đương nhiên là ta đùa rồi.”

Hôm nay tâm trạng của nàng đang tốt, cố ý đùa chút, ai ngờ hắn liền tưởng thật.

“Chuyện này cũng đùa được sao?” Môi Bùi Khởi Đường nhìn có chút tái nhợt, ánh mắt dao động. Sầu muộn trong mắt như hóa thành vũng thủy, thấm khóe mắt hắn ửng đỏ.

Lang Hoa vốn định giễu cợt hắn nhưng bộ dạng nghiêm túc đó của hắn, lại khiến cho nàng có loại cảm giác làm sai chuyện.

Hắn có thể thống soái cấm quân, mang tướng sĩ biên cương khổ chiến với Đại tướng quân của Tây Hạ. Nàng làm sao biết chỉ là trò đùa nho nhỏ cũng không được nói.

“Ta không thở nổi.” Bùi Khởi Đường nói.

Lang Hoa ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Bùi Khởi Đường dần dần nặng nề hơn: “Nàng nói như vậy, ta rất khó chịu, toàn thân đều không thở nổi.”

Hắn muốn nói là ý này. Lang Hoa cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời nào thẳng thừng như vậy, gò má lập tức cảm thấy nóng như lửa.

Bùi Khởi Đường khẽ cụp mắt xuống, nhìn rất ấm ức: “Khó khăn lắm ta mới chịu đựng được đến lúc nàng và Lục Anh từ hôn, nàng còn doạ ta như vậy, ta không biết nên làm thế nào.”

Lang Hoa nói: “Ta chỉ là tùy tiện nói một chút thôi.”

“Có thật không?” Khuôn mặt Bùi Khởi Đường ung dung, dấy lên tia lửa sáng ngời, “Nàng chưa từng nghĩ qua...”

Nàng làm sao có thể nghĩ qua, nàng chẳng qua chỉ nhớ tới Phùng sư thúc, vì vậy đùa một chút, nàng còn tưởng rằng người khác nghe được sẽ cười chứ.

“Thứ nhất Ninh Vương có phải ngốc hay không còn chưa rõ, thứ hai ta muốn mua viện, có thể không nhỏ hơn phủ Ninh Vương, thứ ba trong viện làm sao mà trồng được thảo dược? Thứ tư Cố gia vốn là làm việc cho Hoàng thượng, có quan hệ với Ninh Vương, từ nay về sau sẽ bị Thái hậu đẩy đi, thứ năm ta có nói qua ta thích Ninh Vương sao?”

Cố Lang Hoa đứng ở dưới ánh mặt trời, bẻ tay nghiêm túc nói chuyện cười của nàng, gò má đỏ bừng, cả người giống như đá quý nhuốm ánh sáng, đôi mắt nghiêm túc tranh luận đó, lấp lánh ánh sáng, Bùi Khởi Đường si ngốc nhìn, không muốn phá vỡ tình cảnh trước mắt.

Nàng muốn đùa với hắn, nhưng thiếu chút nữa muốn nửa cái mạng của hắn.

Đời này sẽ không có ai có thể chi phối ưu tư của hắn như thế nữa.

Bùi Khởi Đường nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua tóc mai Lang Hoa, động tác dịu dàng đến không thể nói thành lời.

Lang Hoa tránh né theo bản năng.

Bùi Khởi Đường khom người, trong ánh hắn đầy vẻ nhiệt tình nóng bỏng, giống như mặt trời chiều mùa hạ: “Lang Hoa, vậy lúc nào nàng có thể thích ta.”

Đúng là đồ mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ.

Lang Hoa tránh ánh mắt Bùi Khởi Đường, xoay người đi dắt ngựa: "Nhanh đưa ta về hành cung đi, lát nữa xe ngựa của Hoàng đại nhân đến, ta lại vẫn chưa tới...”

Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Lang Hoa, Bùi Khởi Đường lập tức cảm thấy vui mừng, trong tim Lang Hoa đã từ từ có vị trí của hắn rồi.

...

“Người tới rồi sao?”

Thái hậu hỏi.

Nội thị hoảng hốt vội nói: “Tới rồi ạ, đang đợi ở khách sảnh bên ngoài.

Thái hậu gật gật đầu: “Để bà cháu bọn họ nói chuyện trước, lát nữa Ai gia sẽ qua,” Nói rồi đi ra phòng bên, nhìn thấy Lưu Cảnh Thần đang đợi bên ngoài.

Lưu Cảnh Thần tiến lên hành lễ: “Nếu không có Thái hậu ở chỗ này, hôm nay thật sự sẽ ầm ĩ thành trò cười rồi.”

Thái hậu trầm mắt xuống: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bên ngoài đều không biết, đến khi Hoàng thượng tỉnh lại, Lưu tướng hãy khuyên nhủ Hoàng thượng thật tốt, những thứ trước kia cũng không nhắc nữa, sau này phải làm thế nào...”

Lưu Cảnh Thần vội nói: “Vi thần nhớ rồi, Hoàng thượng... cũng là tin gian nịnh, có thể công hiệu của thuốc qua rồi, sẽ hối tiếc, vi thần sẽ bẩm báo đầu đuôi những thứ này cho Hoàng thượng.”

Thái hậu không ừ không hử, xoay người đi ra ngoài cửa: “Ai gia cũng phạt rồi, rất nhiều chuyện, Ai gia không muốn bận tâm nữa, vụ án Trang Vương, ngươi cũng bẩm báo cho Hoàng thượng, nên điều tra thế nào thì điều tra đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.