Cấm vệ ôm chặt lấy lưng Hoàng đế.
Hoàng đế không ngừng gào lên, chỉ muốn xé Thái hậu ra thành mảnh vụn ngay lập tức.
Thái hậu ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Mẫu hậu,” Ninh Vương kinh hoàng, “Làm sao thế này, sao người lại… Hoàng huynh muốn làm gì thế?”
Thái hậu mím môi không nói, nhìn Hoàng đế không ngừng giãy giụa.
Thái y thở hồng hộc chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức kinh ngạc.
“Còn ngẩn ra đó làm gì?” Thái hậu nhàn nhạt phân phó, “Hoàng đế bị bệnh rồi, mau chữa trị cho Hoàng đế.”
Thái y đáp lời, vội vàng đặt hòm thuốc trong tay xuống.
Hoàng đế cũng được nội thị đỡ vào trong buồng sưởi.
“Đi đi,” Thái hậu xoa xoa đầu Ninh Vương, “Đi vào trong phòng chờ ta, ta không bảo con ra ngoài, con đừng ra, cũng đừng nói chuyện với bất cứ ai.”
Ninh Vương là đứa trẻ nghe lời nhất, lời bà ta dặn dò Ninh Vương nhất định sẽ nhớ trong lòng.
Thái hậu vừa dứt lời, Ninh Vương quả nhiên ngậm miệng lại, đứng lên đi theo nội thị ra ngoài.
...
Triệu Tam lão gia trên giường mềm còn chưa chết, ánh mắt đã bắt đầu rời rạc, nhìn Thái hậu không nói ra lời.
Thái hậu phân phó nữ quan: “Hoàng hậu nương nương đang ở bên ngoài à?”
Trình nữ quan nói: “Đang chờ ở bên ngoài ạ.”
“Kêu nàng ta vào đi,” Thái hậu ném kiếm nhuốm máu xuống đất, đi vào bên trong phòng, “Để cho nàng ta nhận xem, đây có phải ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432941/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.