Chương trước
Chương sau
Nội thị nói: “Không phải Hoàng thượng không quản, chỉ là hôm nay mệt mỏi rồi.” Nói rồi nháy mắt với Thư Vương…

Hiện giờ Hoàng thượng không thể gặp người khác.

Đừng nói là Trang Vương xảy ra chuyện, cho dù là Thái hậu xông vào cung, Hoàng thượng cũng đóng cửa không ra.

Chỉ mong Thư Vương có thể hiểu tình thế bây giờ.

“Ngươi giỏi lắm,” Thư Vương xông về phía Bùi Khởi Đường, “Ngươi bây giờ oai phong rồi, dám lừa gạt cả Hoàng thượng, có phải nội thị này bị ngươi mua chuộc rồi không? Hoàng thượng có biết đầu Trang Vương bị đánh một lỗ lớn, nguy hiểm đến tính mạng hay không? Bây giờ thiên hạ vẫn là của Tề gia chúng ta, các ngươi đừng hòng muốn làm gì thì làm như vậy.”

“Đừng nói là ngươi, Bùi Tư Thông cũng không dám đánh một hoàng thân quốc thích trước mắt mọi người.”

Tiếng của Thư Vương càng ngày càng sắc bén, nội thị chỉ có thể âm thầm cắn răng, trước giờ Thư Vương luôn là một người không hiểu sự đời, nếu không thì sẽ không vô danh trong tông thất. Nếu không phải Thái hậu nương nương coi trọng Tề Ngọc Song, phong làm Công chúa Phúc An đi Tây Hạ hòa thân, Thư Vương có lẽ cũng sẽ không đứng ở chỗ này.

Nói chuyện với người hồ đồ, nói mãi cũng không hiểu.

Thư Vương phất tay áo một cái: “Hôm nay bất luận như thế nào chúng ta cũng phải gặp được Hoàng thượng.” Hung ác nhìn về phía Bùi Khởi Đường, đầy vẻ oán hận, nói rồi không cần biết đúng sai đi về phía trước.

Hàn Chương cũng nhíu mày, nhìn về phía nội thị thấp giọng nói: “Chuyện này không gặp Hoàng thượng, không thể nói rõ đúng sai… Tính khí của Thư Vương ngươi cũng biết, trừ phi Hoàng thượng tự mình phê bình, ông ta sẽ không thu tay, cứ mời Hoàng thượng nói đôi câu, mới có thể dẹp chuyện này xuống.”

Đâu phải nội thị không biết đạo lý này, nhưng Hoàng thượng hiện đang uống tiên đan, sắc mặt ngơ ngẩn, nếu để cho người đụng đến, bên Thái hậu nương nương nhất định sẽ truy cứu xuống.

Đừng nói bọn họ không sống được, cho dù là Hoàng hậu nương nương, cũng chỉ sợ không được chết yên lành.

Thấy Thư Vương sắp đến Đông Các chỗ Hoàng đế nghỉ ngơi, nội thị vội vàng phân phó Cấm vệ tiến lên chặn lại, hoảng hốt quá, dưới chân trượt một cái ngã nhào.

...

Hoàng hậu nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Thư Vương khí thế hung hăng xông đến, nội thị hiển nhiên đã không biết nên ứng đối thế nào.

Hoàng hậu bước nhanh đến, cao giọng hỏi: “Thư Vương muốn đi đâu thế?”

Thân là Vương gia, lại không hiểu rõ nặng nhẹ, chẳng trách những năm này Hoàng thượng không để cho ông ta nhậm chức ở trong triều đình.

Thấy Hoàng hậu, tất cả mọi người dừng bước lại, lễ độ cung kính tiến lên hành lễ.

Hoàng hậu rất không vui, không để ý tới Thư Vương nữa, mà là uy hiếp ngước mắt lên nhìn về phía nội thị: “Hoàng thượng nói như thế nào? Muốn gặp Thư Vương gia?”

Nội thị lau mồ hôi, vội nói: “Không ạ, không ạ, Hoàng thượng đã nghỉ rồi, không gặp bất cứ ai.”

Hoàng hậu nâng cằm lên: “Thư Vương gia, ngài có nghe thấy không, nơi này là tẩm cung của Hoàng thượng, không được truyền thì không thể đi vào, ngay cả đạo lý này ngài cũng không hiểu sao?”

“Hoàng thượng niệm tình ngài là huyết mạch Cao Tông, coi như huynh trưởng, trước giờ luôn quý trọng ngài, ngài cũng phải thông cảm cho Hoàng thượng mới phải,” Hoàng hậu nói rồi nhìn về phía Thái y, “Mau đi thỉnh mạch cho Hoàng thượng đi.”

Thư Vương bị mắng cũng không có chút xấu hổ nào, trên mặt chỉ lộ ra vẻ mặt quan tâm: “Hoàng thượng long thể bất an sao? Ta đã nói mà, Hoàng thượng không thể nào không quản chuyện này, mặc cho những người đó muốn làm gì thì làm.”

Hoàng hậu cười nhạt trong lòng, nhìn về phía Bùi Khởi Đường đang ôm cánh tay.

Bùi Khởi Đường đứng đó, nét mặt hơi nặng nề. Hàn Chương vẫn trầm lặng như thường lệ, Liễu Tử Dụ nhân cơ hội tiến lên trấn an Thư Vương.

Những người này trừ Thư Vương ra, không có ai là kẻ ngu cả.

Nếu như không phải là Thư Vương ồn ào, bà ta cũng hoài nghi, tất cả những thứ này có phải là có người ngầm an bài hay không. Nếu không làm sao Tam ca mới vừa vào tẩm cung của Hoàng thượng, những người này liền chặn ở cửa.

Phải làm sao mới có thể che giấu tất cả những thứ này lại.

Hoàng hậu suy nghĩ, nhìn về phía Hàn Chương: “Cố Đại tiểu thư ở đây sao? Chỉ dựa vào Thái y chữa trị, Bổn cung cũng không yên tâm, để cho Cố Đại tiểu thư theo Bổn cung vào bắt mạch cho Hoàng thượng đi!” Bà ta phải kéo lấy con thuyền Cố gia này, nếu Cố gia biết được điều bí mật này, sẽ che giấu cho Hoàng thượng, cứ như vậy Triệu gia cũng sẽ không gặp nguy hiểm nữa.

Hàn Chương nhíu mày, ánh mắt Bùi Khởi Đường bên cạnh trầm xuống, lửa giận trong lòng vọt lên, chẳng trách Triệu Thừa Diễn không có chút cốt khí nào, mới bị dọa chút đã khai hết chuyện xấu của Triệu gia ra. Trên không yên, dưới tất loạn, Triệu thị thân là quốc mẫu, lại cũng là một người âm hiểm xảo trá, mặt mũi khó ưa làm người ta buồn nôn.

Bùi Khởi Đường khẽ híp mắt lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lang Hoa bị nguy hiểm, hắn đang muốn tiến lên, liền bị Hàn Chương kéo lấy vạt áo.

Hàn Chương nói: “Nghĩa muội chỉ biết chữa trị ngoại thương, sợ rằng không dám bắt mạch cho Hoàng thượng. Long thể của Hoàng thượng không phải chuyện đùa, vẫn là mời Viện sử đại nhân tới đi.”

Bùi Khởi Đường thầm cảm kích.

Hàn Chương ra mặt nói hiển nhiên có lập trường hơn hắn, hắn vui mừng trong lòng. Hàn Chương giúp đỡ như vậy, có là phải đã đón nhận hắn hay không.

Bùi Khởi Đường nhìn phó tướng bên cạnh: “Mau đi mời Viện sử.”

Nghe nói muốn mời Viện sử, Ngự y đứng bên cạnh cúi đầu, không khỏi co rúm lại.

...

“Sao phải mời Viện sử, Hoàng huynh xảy ra chuyện gì?” Tiếng của Ninh Vương truyền tới.

Ngay sau đó Thái hậu nói: “Đến hành cung, vốn là muốn thanh tĩnh, các ngươi lại ầm ĩ thế này, chẳng qua chỉ là đánh cầu, mà cũng làm ầm lên tới chỗ này của Hoàng thượng, làm gì còn phong thái của trọng thần triều đình chứ.”

Mọi người lập tức quỳ xuống hành lễ.

Toàn thân Hoàng hậu như bị ánh mặt trời nóng bỏng nướng chín, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục bà ta, cả người xìu hẳn xuống.

Chuyện này không che giấu được rồi.

Thái hậu muốn vào tẩm cung Hoàng đế, ai có thể ngăn cản được chứ.

Hoàng hậu nuốt nước bọt, trước mắt hoa lên.

Thái hậu không để cho mọi người đứng dậy, đi thẳng tới Đông Các, Ninh Vương chạy đầu tiên: “Hoàng huynh, Hoàng huynh, người làm sao thế?”

“Hoàng hậu đứng lên đi, theo Ai gia đi xem xem.”

Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, ngực căng thẳng phập phồng, bà ta muốn nói gì nhưng lại không biết nói thế nào mới được, chỉ là há miệng, không phát ra được chút âm thanh nào.

Chẳng lẽ Triệu gia và bà ta cứ uất ức như thế này là xong sao?

Trái tim Hoàng hậu đột nhiên đau xót, lập tức siết chặt ngón tay.

Bất chấp còn có người bên cạnh, lập tức nói: “Mẫu hậu, con dâu có lời muốn bẩm báo với người.”

Thái hậu dừng bước lại: “Hôm nay làm sao đây? Trang Vương phi và ngươi đều có lời muốn nói? Rốt cuộc các người muốn nói gì?”

Trang Vương phi.

Hoàng hậu trợn to hai mắt, Trang Vương phi nói cái gì rồi?

Có phải liên quan tới Triệu gia hay không? Nếu không sao trong mắt Thái hậu lại tràn đầy vẻ khinh thường như thế.

Hoàng hậu đứng không vững.

Bà ta chỉ biết là Hoàng Thành Ti đang tra xét phủ Trang Vương, nào có thể nghĩ tới ngọn lửa này lại đốt cả tới chỗ bà ta.

Chuyện này đủ để cho bà ta vô cùng lo sợ.

“Mẫu hậu, có một số việc cũng không phải là như người nghĩ, con dâu cũng không thể làm gì… người nghe con dâu...”

Lời Hoàng hậu mới vừa nói tới chỗ này, Đông Các truyền tới tiếng thét chói tai của Ninh Vương: “Giết người… Giết người …Hoàng huynh muốn giết người… Hắn giết A Tịnh rồi… Bây giờ lại muốn giết ta… Mẫu hậu… Mẫu hậu…”

Tiếng kêu thê lương như làm cho toàn bộ hành cung run rẩy theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.