Sắc mặt Trang Vương tái xanh, trên trán đầy sát khí.
Một người dòng họ hoàng thất đứng bên cạnh Hoàng vị, lùi một bước thì vô danh, tiến một bước thì tan xương nát thịt. Vinh dự mà ông ta có thể có được ngày hôm nay, đều dựa vào mưu tính của ông ta, như vậy mới có thể trải qua “loạn hai vương” mà không ngã. Chỉ mấy câu nói mà Bùi Khởi Đường đã muốn làm cho ông ta sợ thì thực sự quá coi thường ông ta.
Cho dù Bùi Khởi Đường thật sự nắm giữ được Đỗ Kỳ Trọng, nhưng cũng chưa chắc có thể làm tiếp vụ án này.
Nếu Thái hậu không chịu cứu ông ta, ông ta sẽ nói chuyện năm đó Khánh Vương điều binh chỗ Vinh Quốc Công ra, nói cho Hoàng thượng lúc Khánh Vương mưu phản, Thái hậu từng muốn Hoài Nam vương hồi kinh. Nếu không phải động tác của Hoàng thượng mau lẹ, bắt Khánh Vương tại trận, nói không chừng Thái hậu đã trợ giúp Khánh Vương leo lên ngôi vị hoàng đế rồi.
Thái hậu sẽ không thể không sợ sự uy hiếp của ông ta.
Trang Vương nói: “Đây là lời của Đỗ Kỳ Trọng? Không có kẻ nào có thể chủ động khai nhận sai lầm của mình, tự nhiên sẽ dùng mọi cách để chối, Bùi đại nhân phải cẩn thận, đừng để mắc bẫy của hắn.”
Hắn thân là Vương gia, cho dù phạm sai lầm, cũng phải trải qua tông tộc hoàng thất, đâu phải một con em thế gia nho nhỏ như Bùi Khởi Đường có thể nhúng tay vào.
Bùi Khởi Đường gật đầu: “Vương gia nói có lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432937/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.