Chương trước
Chương sau
Nghe thấy những lời Trình nữ quan nói, Thái hậu không lộ vẻ xúc động, cả người tĩnh lặng như một đám mây nằm ở phía chân trời, đã thấy mặt trời mới mọc ở đằng đông, cũng thấy mặt trời sắp lặn ở đằng tây, đối với bà mà nói cái gì cũng không kỳ lạ nữa.

Nhưng Trình nữ quan biết, bộ dáng Thái Hậu như vậy, cũng nói rõ lúc này Thái hậu vừa thận trọng mà lại vừa do dự.

Trong lòng Trình nữ quan không khỏi nghiêm nghị.

Thái hậu lãnh đạm nói: “Ngươi cảm thấy người tốt nhất là ai?”

Trình nữ quan vốn là lời đã ra tới miệng, lại một lần thu lại: “Nô tỳ nào có biết, đều phải xem tâm tư của Thái hậu nương nương, nô tỳ chỉ là cảm thấy Thái hậu nương nương đặc biệt thích Cố Đại tiểu thư và Từ Đại tiểu thư.”

Thái Hậu nhìn Ninh Vương: “Vậy ngươi cảm thấy Ninh Vương thích Cố Lang Hoa hay là Từ Cẩn Du.”

Thái hậu hỏi có lúc nhìn như là vô tình, thực ra thì đầy thâm ý.

Trình nữ quan cúi đầu xuống: “Ninh Vương gia từng gọi Cố Đại tiểu thư là A Tịnh…” Nói rồi nhìn sắc mặt Thái hậu, “Nhưng mà Từ Như Tịnh lại là cô cô của Từ Đại tiểu thư, nô tỳ cũng không biết rõ.”

Trình nữ quan nói xong, Ninh Vương đã hái hoa quay trở về, trên mặt hắn là nụ cười đơn thuần, tay trái vắt sau lưng, tay phải cầm một bó hoa nhỏ, như dâng thứ quý giá đến trước mặt Thái hậu: “Mẫu thân, hoa này tặng cho người, người có thích không?”

Thái hậu nhận lấy hoa, cuống hoa còn vương lại hơi ấm trong lòng bàn tay Ninh Vương, hơi ấm đó tựa như có thể sưởi ấm trái tim bà ta, Thái hậu đưa tay kia ra vỗ vỗ bả vai Ninh Vương, “Hài tử ngoan, mẫu thân thích lắm.”

Ninh Vương vui vẻ quay người rời đi, nhưng mà hắn quên mất sau lưng còn giấu một bó hoa, hoa kia cũng tươi đẹp vô cùng, giống như một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành, ngại ngùng mỉm cười dưới ánh mặt trời.

Trình nữ quan không khỏi nói: “Không biết Ninh Vương gia muốn tặng những bông hoa kia cho ai.”

“Thuận theo ý nó, theo nó đi tặng đồ đi!” Thái hậu dặn dò nội thị, “Chăm sóc Vương gia cẩn thận, không được để nó bị thương.”

Trình nữ quan tiến lên phía trước đỡ Thái hậu: “Cũng sắp tới giờ rồi, Phúc An Công chúa hẳn đã đến rồi.”

“Đi thôi,” Thái hậu ngước mắt lên, “Đi thăm Ngọc Song, đứa nhỏ này ta càng ngày càng thích.”

Trình nữ quan đáp một tiếng. Ai mà không thích người thông minh chứ, mặc dù hai vị Quận chúa Tề Ngọc Hoàn, Tề Ngọc Chân dùng mưu kế, không bị gả đi Tây Hạ, nhưng địa vị ở trong lòng Thái hậu nương nương đã tụt xuống ngàn trượng.

Thái hậu rất thất vọng với Trang Vương, cho nên lần này cũng không bằng lòng cho Trang Vương Trắc phi vào cung hầu hạ.

Vốn là mối quan hệ nhìn như không gì phá vỡ nổi, đã xuất hiện vết nứt rồi.

...

Lang Hoa và Tề Ngọc Song hành lễ với Thái Hậu nương nương.

Thái hậu gật gật đầu: “Ai gia không nhìn lầm, đúng là người nào cũng xinh đẹp, sang năm đến lúc Ngọc Song xuất giá, nói không chừng Ai gia sẽ không nỡ…” Nói rồi dừng một chút, “Đúng là quá hời cho tên Lý Mặc đó rồi.”

Gò má Tề Ngọc Song ửng hồng.

Thái hậu nói: “Không dễ gì mới đi ra ngoài một chuyến, mau đi chơi đi, không giữ được các ngươi ở chỗ này nữa,” Ánh mắt thoáng thấy túi thơm bên hông Lang Hoa, “Đều nói bởi vì ngươi, bây giờ mỗi người đều có một túi thơm bên hông, Ai gia xem xem rốt cuộc có cái gì khác biệt nào.”

Lang Hoa cung kính dâng túi thơm lên.

Thái Hậu cầm túi thơm lên ngửi một cái: “Mùi rất thơm, ngược lại giống như tô hợp hương.”

Lang Hoa kính cẩn nói: “Chính là tô hợp hương ạ”

Thái hậu có chút kỳ quái: “Vì sao phải làm thành hương phấn?”

Lang Hoa nói: “Bởi vì như vậy sẽ dễ sử dụng hơn, chỉ cần mang lư hương tới, bỏ phấn hương vào trong, sau khi đốt một chút là có thể có khói hương.”

Thái hậu lập tức hứng thú, cũng không kêu Tề Ngọc Song và Lang Hoa lui ra, bèn sai Trình nữ quan, “Đem lư hương tới đây, Ai gia muốn xem nó khác thế nào.”

Trình nữ quan đáp một tiếng.

...

Hai người Tề Ngọc Hoàn, Tề Ngọc Chân chờ ở ngoài điện.

Nữ quan dẫn nữ quyến lần lượt tới thỉnh an Thái hậu, gọi Tề Ngọc Song và Cố Lang Hoa vào trước đã đành, nhưng hai người vào lâu như vậy, những người còn lại không dám ngồi cũng không dám rời đi, chỉ đành kính cẩn đứng ở đó chờ được triệu kiến.

Tề Ngọc Hoàn dần dần mất hết kiên nhẫn.

Lần này đi săn thú, quả nhiên để cho Tề Ngọc Song và Cố Lang Hoa huênh hoang rồi.

Nàng ta đang thấy sốt ruột, loáng thoáng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, từ bên trong điện truyền tới.

“Là mùi gì vậy, thơm quá.” Các nữ quyến bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc.

“Hẳn là đang xông hương rồi, không phải nói là Thái hậu nương nương xưa nay không thích những thứ này, Từ Ninh Cung chưa bao giờ dính mùi hương sao? Lần trước Tề phi nương nương xông hương rồi đến thỉnh an Thái hậu, còn bị Thái Hậu nương nương khiển trách một phen.”

“Vậy còn phải xem là ai đưa tới,” Có người thấp giọng nói, “Mùi hương này nhất định là Cố Đại tiểu thư mang vào cho Thái hậu nương nương, tâm trạng của Thái hậu nương nương thoải mái, tự nhiên cũng không quan tâm những quy củ này nữa.”

“Thật may chúng ta đều mang túi thơm, cũng sẽ được hưởng lây rồi.”

Kinh đô từ trước tới giờ đều là nơi đón cao đạp thấp, trước khi tới các nữ quyến đều sẽ hỏi thăm sở thích của Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương thích Cố Lang Hoa, mọi người đều làm theo Cố Lang Hoa, chung quy sẽ không xảy ra bất trắc gì.

Trong lòng Tề Ngọc Hoàn thấy khó chịu giống như dời sông lấp biển vậy.

Phụ thân, mẫu thân không cho phép bọn họ phô trương quá mức, bây giờ y phục nàng và cùng muội muội mang này, nhìn như thể Phủ Trang Vương gặp đại nạn vậy.

Nữ quyến bên cạnh thấp giọng nói, “Trong phòng của hành cung, cũng bày lư hương, một lát nữa chúng ta tới yến tiệc chắc là cũng có thể thấy, đến lúc đó chúng ta lấy túi thơm ra thử một chút, đoán xem hương phấn bên trong túi thơm mọi người mang là gì.”

Nữ quyến vừa nói chuyện vừa cởi túi thơm ở bên hông xuống: “Đây chính là Cố Đại tiểu thư đích thân phối cho ta, ban ngày thì ta mang bên mình, buổi tối thì treo ở đầu giường… Dù sao Cố Đại tiểu thư cũng biết y thuật, trước đây ta hay bị giật mình thức giấc giữa đêm, bây giờ ngược lại là ngủ ngon hơn nhiều.”

“Ta xem xem là cái gì.” Tề Ngọc Hoàn giật lấy túi thơm trong tay nữ quyến, ghé vào mũi ngửi.

Biến cố bất ngờ khiến nữ quyến ngẩn ra tại chỗ, mặt nàng ta đỏ bừng lên, cũng không dám làm ầm lên, chỉ đành cúi đầu chờ Tề Ngọc Hoàn trả lại túi thơm cho nàng ta.

Nữ quyến thấy Bùi Ngọc Hoàn mãi không chịu buông tay, thấp giọng nói: “Thứ này ta tốn mấy trăm lượng bạc mới mua được đó.” Dáng vẻ như sợ rằng Tề Ngọc Hoàn sẽ chiếm lấy túi thơm vậy.

Tề Ngọc Hoàn cẩn thận ngửi một cái, trên mặt dần hiện lên vẻ tươi cười, giống như mọi vấn đề khó khăn cũng dễ dàng giải quyết, “Ta mượn túi thơm này của ngươi một chút nhé? Một lúc nữa tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi, không… ta sẽ trả lại gấp đôi cho ngươi, Tề Ngọc Hoàn ta nói được làm được, tuyệt đối sẽ không lừa gạt ngươi.”

Tề Ngọc Chân bên cạnh nhất thời ngớ ra, không biết tỷ tỷ đang có ý gì, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của Tề Ngọc Hoàn: “Tỷ tỷ.” Phụ thân, mẫu thân có nói, đã đến hành cung tuyệt đối không được gây hoạ, Thái hậu nương nương còn chưa nguôi giận, nếu như bọn họ lại gây ra tai hoạ, đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện vào Từ Ninh Cung nữa.

Tề Ngọc Hoàn đang muốn đáp lại.

Nữ quan vừa vặn vào cửa, nhìn về phía hai tỷ muội Tề Ngọc Hoàn, Tề Ngọc Chân: “Thái hậu nương nương cho triệu hai vị Quận chúa qua nói chuyện.”

Tề Ngọc Hoàn cười rồi bỏ túi thơm vào ống tay áo, kéo Tề Ngọc Chân, hai người theo nữ quan đi vào trong điện, đợi đến khi nữ quan tiến lên phía trước vén rèm.

Tề Ngọc Hoàn thấp giọng nói vào bên tai Tề Ngọc Chân: “Muội yên tâm, lần này ta nhất định sẽ khiến Cố Lang Hoa không ngóc đầu lên được nữa, Thái hậu nương nương cũng sẽ vì vậy mà khen thưởng chúng ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.