Trước câu hỏi của Thường Dụ, Bùi Khởi Đường gật gật đầu.
Thường Dụ suy nghĩ hồi lâu, mới vừa định nói thì Bùi Khởi Đường lại đứng lên: “Không còn sớm nữa, ta cũng phải về rồi.”
Thấy Bùi Khởi Đường muốn đi, sắc mặt Thường Dụ chợt thay đổi, lập tức đứng lên kéo Bùi Khởi Đường lại: “Bùi đại nhân đợi đã, chúng ta nói vài câu nữa.”
Lúc Hàn Chương bước vào nhà nhìn thấy ngay cảnh này.
Thường Dụ tươi cười giữ Bùi Khởi Đường lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ trịnh trọng mà nghiêm túc, không còn bộ dạng tùy tiện nhận lời ban nãy nữa.
Hàn Chương nhíu mày, hắn mới xoay người đi một lát đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong mắt Bùi Khởi Đường cũng có chút hơi rượu, tỏ vẻ không để ý: “Trong nha môn thật sự còn có việc, không thể trì hoãn quá lâu,” Nói rồi hành lễ với Hàn Chương, “Mong Quốc Công gia thứ lỗi, ta xin cáo lui trước.”
Hàn Chương gật đầu.
Bùi Khởi Đường đi về phía cửa, bước chân hơi lảo đảo. Thường Dụ như bắt được tín hiệu gì, lập tức nói: “Bùi đại nhân uống hơi nhiều, đi ra ngoài gặp gió nhất định sẽ say, ta đi đưa ngài ấy đến nha môn, tránh cho trên đường xảy ra bất trắc gì.”
Bộ dạng ân cần của Thường Dụ, khiến cho ánh mắt Hàn Chương hơi nheo lại, tiểu tử Bùi Khởi Đường đúng là cẩn thận kín kẽ, như vậy liền có cơ hội nói riêng với Thường Dụ.
Hàn Chương nói: “Cũng không còn sớm nữa, tất cả mọi người giải tán đi, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432911/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.