"Tiểu tổ tông của ta," Trang Vương phi chau mày, "Để ta yên tâm được không, đừng gây sự nữa."
Trang Vương phi vừa nói vừa chỉnh y phục của Tề Ngọc Hoàn rồi quay đầu dặn dò quản gia: "Mang túi thơm hoa tường vi đến đây, mùa thu đeo túi thơm thêu trúc xanh thế này không đẹp nữa rồi."
Tề Ngọc Hoàn để Trang Vương phi thay túi thơm cho mình, trên mặt không hề tỏ ra thích thú, vẫn nổi giận đùng đùng.
"Không phải nàng ta đi Tây Hạ làm Hoàng hậu sao? Chỗ tồi tàn đó, nếu ta muốn đi chỉ cần nói một câu, do chúng ta không đồng ý mới chừa cho nàng ta. Nàng ta được phong làm Công chúa liền ra vẻ, không thèm nhận ngựa ta tặng, còn nói đã có ngựa Tây Hạ lấy từ chỗ Cố Lang Hoa. Ngựa Tây Hạ thì có gì hay ho, nhà chúng ta còn có hãn huyết bảo mã của nước Liêu, còn có nước Kim..."
"Con im miệng," mặt Trang Vương phi đột nhiên xám xịt, "Con đang nói gì đấy? Hãn huyết bảo mã cái gì? Ngựa nhà ta đều là ngựa Tây Phiên mà Hoàng thượng ban tặng."
Tề Ngọc Hoàn cắn chặt môi: "Mẫu thân, chẳng lẽ người muốn mang mấy con ngựa Tây Phiên qua đây?"
Trang Vương phi chau mày: "Con không dùng ngựa, đều là các ca ca con cưỡi, chuyện này không liên quan đến con. Thái hậu nương nương cảm thấy Ngọc Song sẽ gả đi Tây Hạ, phải học cưỡi ngựa, nên mới để ca ca nàng ta dạy nàng ta cưỡi ngựa. Con chỉ cần tìm phu quân ở Đại Tề, không cần học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432907/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.