Nhắc tới Từ Như Tịnh ánh mắt Hoàng đế như lóe lên.
Ninh Vương nghe Hoàng đế nói liền ngẩn người, nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới nói: “Đúng... A Nguyễn nói đó không phải là A Tịnh, nàng ấy là Cố Đại tiểu thư... nhưng con cảm thấy đúng là nàng ấy... Hoàng hậu nương nương cũng nói đúng là nàng ấy... còn bảo con gọi nàng ấy như vậy, gọi trước mặt nàng ấy, sau lưng nàng ấy cũng gọi, nàng ấy chính là A Tịnh.”
Thái hậu đã nghe rõ ràng.
Người Ninh Vương gọi là “A Tịnh” chính là Cố Lang Hoa.
Hoàng hậu khi biết chuyện còn dung túng cho Ninh Vương tiếp tục gọi Cố Lang Hoa như vậy.
Thái hậu nghĩ đến đây không khỏi cười lạnh: “Hoàng hậu tay cũng vươn dài đấy chứ, không những để cháu đến Hoàng Thành Ti, còn lợi dụng Ninh Vương để nắm lấy Cố gia, nàng ta muốn làm gì chứ? Chuyện của Từ Như Tịnh năm xưa đừng tưởng Ai gia không nhìn thấy thì không biết gì hết.”
Đôi mắt Hoàng đế khẽ tĩnh lại, dường như bị nói trúng tâm sự.
Thái hậu nói đến đây cố ý dừng lại một lát, quay đầu nhìn Ninh Vương: “Từ Như Tịnh đã chết rồi, người chết rồi, con vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được nữa, cho dù hoàng huynh của con nay là thiên tử cũng không thể khiến người chết hồi sinh được.” Thái hậu dừng giây lát rồi cúi đầu nói tiếp, “Ta nói có đúng không Hoàng đế?”
Hoàng đế hắng giọng một cái, cố gắng giả bộ như không liên quan gì đến mình, nghiêm mặt nói: “Mọi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432890/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.