Là phụ thân, nhưng Cố Thế Hoành nhiều năm liền không ở Cố gia, không ở bên cạnh Cố Lang Hoa từ khi còn là đứa trẻ cho đến lớn như ngày hôm nay.
Nhưng Lang Hoa vẫn luôn là một cô con gái tốt, từ Trấn Giang đến Kinh thành, dẫn dắt Cố gia vượt qua hết hiểm nguy này đến hiểm nguy khác.
Có đôi khi Cố Thế Hoành sẽ cảm thấy, bản thân không xứng làm cha một cô con gái như vậy, nhìn Lang Hoa, nghĩ đến chuyện Lang Hoa đã tìm ông trở về từ tận Tây Hạ xa xôi vạn lý, ông liền cảm thấy những ngày tháng sau này ông phải bảo vệ thật tốt cho gia đình này.
Cũng chính bởi vì như vậy, ông mới có dũng khí để tiếp quản chức Đô tri ở Hoàng Thành Ti.
Con người không thể sống oan khuất, phải đứng thẳng lưng, đỉnh thiên lập địa, tuy sẽ có lúc gặp phải khó khăn, sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng cùng với đó là càng nhiều niềm vui hơn.
Muốn làm gì thì phải làm.
Đây cũng là điều ông nên làm.
Cố Thế Hoành và Bùi Khởi Đường cùng dùng cơm, bận rộn suốt bao lâu ở nha môn mới về Cố gia thay y phục.
Ra khỏi cửa nha môn lên ngựa, khi vừa đi tới đầu phố liền nghe thấy có người nói: “Cố Thế Hoành đại nhân xin dừng bước.”
Cố Thế Hoành dừng ngựa lại, một ma ma Quản sự đi ra từ góc phố.
Ma ma Quản sự tiến lên hành lễ với Cố Thế Hoành, sau đó nói: “Cố đại nhân, nô tỳ là hạ nhân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432888/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.