Chương trước
Chương sau
Đây không phải là nói bừa.

Mà là biểu đạt hoàn chỉnh tâm tư của Đông Bình Trưởng Công chúa.

Tây Hạ có nhỏ hơn nữa cũng là một nước, đã là hai nước hoà thân, thì phải có thành ý hoà thân, cứ coi như không đưa con gái thân sinh của Hoàng đế tới, cũng phải đưa con gái của tông thất hoàng tộc tới, Đại Tề phong đại một cô gái làm Công chúa gả cho Lý Mặc, Tây Hạ không thể đồng ý.

Đại Tề nói là phù chính Đông Bình Trưởng Công chúa, nhưng Đông Bình và Lý Mặc có thể có địa vị hôm nay, cũng là dựa vào tự mình toan tính.

Dù Đông Bình không đồng ý, cũng có thể bảo Nữ quan lặng lẽ tới bàn bạc với Thái hậu, vì sao giờ lại gióng trống khua chiêng như vậy.

Trong đây nhất định có nội tình gì.

Tất cả mọi người như đang ngồi trên bàn chông.

Cung nhân vào bẩm báo, "Bên thao trường xảy ra chuyện rồi."

Cung nhân vừa dứt lời, Nữ quan Tây Hạ lập tức đứng lên cáo từ: "Tiểu thần lúc khác tới nghe Thái hậu nương nương truyền gọi."

Thái hậu gật gật đầu, dặn dò cung nhân đưa Nữ quan Tây Hạ xuống nghỉ ngơi.

Đúng là sóng này chưa yên lại tới sóng kia nổi lên.

Thái hậu nghiêm mặt, nhìn về phía cung nhân hoảng hốt đó: "Chuyện gì?"

Cung nhân nói: "Bùi tướng quân ở Thao Trường giết Thẩm Xương Cát."

Mệnh phụ vốn đang lặng lẽ nghị luận lập tức im miệng.

Bùi Khởi Đường vừa chiến thắng trở về đã giết Thẩm Xương Cát, hơn nữa còn là ở thao trường.

Sắc mặt Thái hậu bất ngờ: "Là Hoàng thượng bảo Bùi Khởi Đường giết Thẩm Xương Cát?"

Cung nhân cặn kẽ kể lại, "Bùi tướng quân và Thẩm Xương Cát ở Thao Trường thị phạm uy lực của Thần Tí Cung, Thẩm Xương Cát giữa đường phát cuồng, đột nhiên cầm kiếm xông về phía Hoàng thượng, Bùi tướng quân vì hộ giá, liền bắn chết Thẩm Xương Cát"

Trang Vương Trắc phi không nhịn được nói: "Người chết tại chỗ sao?"

Cung nhân gật gật đầu: "Thần Tí Cung đó uy lực cực lớn, xuyên qua người Thẩm Xương Cát rơi trên đất, hai cung nhân hợp lực mới rút được tên trên đất ra."

Thái hậu thở phào, nếu không phải có người ở đó, bà ấy phải nói một câu: Chết rất tốt.

Chẳng qua bà ấy không ngờ là, không ngờ Thẩm Xương Cát cứ như vậy chết rồi, với tâm tính của Hoàng thượng, qua một thời gian vết thương khỏi rồi quên đau thôi, rất có thể để Thẩm Xương Cát tiếp tục ở bên cạnh hầu hạ, suy cho cùng chỉ có cách thẩm vấn phạm nhân của Thẩm Xương Cát có thể khiến Hoàng thượng hài lòng.

Giờ người này chết rồi, lại là trừ đi hậu hoạn mãi mãi. Bất luận Bùi Khởi Đường cố tình hay là vô ý, cũng coi như là một việc tốt.

Thái hậu nói: "Thẩm Xương Cát thật sự muốn ám sát Hoàng thượng?"

Cung nhân bẩm báo: "Hoàn toàn là thật, mấy vị đại nhân đều ở bên cạnh nhìn thấy."

Hoàng đế vốn muốn nuôi chó, ai ngờ lại nuôi ra một con sói, nghĩ đã biết tâm trạng hiện giờ của hắn nhất định rất không tốt.

Ninh Vương phi nghe xong kinh hồn bạt vía: "Vương gia thì sao? Vương gia có ở thao trường không?"

Nghe thấy lời của Ninh Vương phi, ánh mắt cung nhân loé lên, đi về phía trước mấy bước ghé tai Thái hậu nói hai câu.

Thái hậu kinh ngạc nhìn Ninh Vương phi, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

Cung nhân đứng tới bên cạnh, Thái hậu dặn dò Trang Vương phi: "Ngoài Ninh Vương phi, các ngươi đều lui xuống hết đi, hôm khác Ai gia lại truyền các ngươi."

Mệnh phụ nghe thấy lời này ào ào đứng lên hành lễ với Thái hậu, sau đó từng người từng người một đi ra khỏi Từ Ninh cung.

Trang Vương phi và Trang Vương Trắc phi bước nhanh tới nơi yên tĩnh, Trang Vương Trắc phi kéo tay áo Trang Vương phi: "Tỷ tỷ, muội thấy có chút không đúng, thái độ Nữ quan Tây Hạ như vậy, là cố ý nói đến chuyện chúng ta không chịu đem Quận chúa hoà thân." Phải biết phủ Trang Vương và phủ Thư Vương đều có Quận chúa vừa tuổi có thể hoà thân.

Họ lại hợp lực đẩy sang Mẫn Giang Thần.

Trang Vương Trắc phi nói: "Vừa nãy sắc mặt Thái hậu đã thay đổi rồi, còn giữ Ninh Vương phi lại... e là phủ Ninh Vương có chuyện, chúng ta mau đưa thư cho Vương gia, để ngài ấy có chút chuẩn bị."

Tim của Trang Vương phi cũng thắt lại.

Thật sự không thể không chọn trong tông thất hoàng tộc sao? Thư Vương còn có một cô con gái, phủ Trang Vương của họ còn có ba đứa con gái chưa gả chồng.

Trang Vương phi đột nhiên cảm thấy hoa mày chóng mặt, bà ấy làm sao nỡ để viên ngọc quý của nhà họ gả xa như thế, từ nhỏ các nàng đều do tay bà ấy nuôi lớn.

"Mau," Trang Vương phi thở hổn hển, "Chúng ta mau về... mau về bàn bạc đối sách."

...

Trong đại điện không có người ngoài, cung nhân lên trước nhẹ nhàng đóng cửa.

Ninh Vương phi sốt ruột mở miệng: "Mẫu hậu, sao rồi? Có phải Vương gia... "

Lúc này nàng ta lại hi vọng là Ninh Vương lại chọc Hoàng thượng tức giận, cho nên cung nhân mới lén đem tin tức bẩm báo cho Thái hậu. Như vậy còn không coi là quá gay go.

Nhưng nếu là việc của Tây Hạ, Ninh Vương phi không dám nghĩ kĩ.

Thái hậu hận không thể lập tức tát lên mặt Ninh Vương phi một cái, bà ấy còn cảm thấy kì lạ vì sao Đông Bình lại bảo Nữ quan nói như vậy: "Thì ra đều là ngươi giở trò."

Ánh mắt Thái hậu lạnh lùng như hàn băng, Ninh Vương phi dường như bị dội một gáo nước lạnh từ trên đầu xuống, vừa nãy những dự cảm không tốt đó tuôn vào trong lòng.

Khuôn mặt Thái hậu mỉa mai: "Ai gia thật không ngờ, ngươi còn là người giỏi âm mưu như vậy, biết dùng mộ phủ Vương gia để mưu hoạch cho ngươi, trước đây Ai gia cho rằng ngươi hiểu quy tắc, gan lại nhỏ, luôn muốn bảo vệ ngươi một chút, thì ra... Ai gia xem thường ngươi rồi."

Sắc mặt Ninh Vương phi đột nhiên trở nên tái nhợt, đám người Vương Bá Kiệm xảy ra chuyện rồi.

Chả trách Ninh Vương đều đã về tới trong kinh, còn không thấy bóng dáng của bọn họ.

Thái hậu nói: "Ngươi ở lại phủ Ninh Vương không vào cung là đang đợi chúng trở về sao?"

Ninh Vương phi vội phủ nhận: "Mẫu hậu, nhi thần... nhi thần không có... Trong Vương Phủ là mấy trợ tá, nhưng, nhi thần không biết cái gì là mộ phủ Vương gia."

Thái hậu lạnh nhạt nói: "Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, Trưởng sử Vương phủ ngươi phái đi và Vương Bá Kiệm đã bị Đông Bình giam giữ ở Tây Hạ."

Máu toàn thân Ninh Vương phi dường như đều bị rút đi hết, nàng ta lập tức đứng lên, quỳ trên đất: "Mẫu hậu, nhi thần không hề biết họ làm gì ở Tây Hạ, nhi thần chỉ bảo họ chăm sóc Vương gia, có phải họ tự ý phạm lỗi gì không."

"Vẫn còn bao biện," Thái hậu cười lạnh một tiếng, "Ngươi có thể không thừa nhận gì ở chỗ Ai gia, lát nữa Hoàng thượng sẽ triệu ngươi tới, Hoàng thượng không tốt tính như Ai gia đâu. Người của ngươi đợi làm ngư ông đắc lợi, bị Đông Bình bắt được, Đông Bình đã thẩm vấn xuyên đêm và viết thành quyển tông trình lên Hoàng thượng, đối diện với chứng cứ xác thực, xem ngươi bao biện thế nào."

Toàn thân Ninh Vương phi đột nhiên không còn chút sức lực nào, nàng ta thế nào cũng không ngờ Đông Bình Trưởng Công chúa sẽ thẩm vấn người của phủ Ninh Vương.

Nàng ta bảo Vương Bá Kiệm đến Tây Hạ là để nắm chứng cứ thông địch của Thái tử trong tay, như vậy có thể nắm giữ quyền chủ động, mượn cơ hội lần này thể hiện tốt với Đông Bình, thu người của Thái tử cho mình dùng, và bố trí tai mắt ở Tây Hạ.

Không ngờ lại bị Đông Bình Trưởng Công chúa phát giác rồi.

Mặt Ninh Vương phi đầy vẻ cầu xin: "Mẫu hậu, nhi thần không cam tâm, nhi thần muốn bắt được Thái tử, để hắn mãi mãi không thể lật người, như vậy Vương gia không cần sống một cách nơm nớp lo sợ nữa."

Thái hậu lắc lắc đầu: "E là ngươi không phải chỉ đơn giản là muốn đối phó với Thái tử, ngươi còn muốn đưa tay tới Tây Hạ," Nói rồi nhìn Ninh Vương phi một cách kì lạ, "Sao Ai gia lại bị ngươi lừa chứ, Mẫn Giang Thần đến Tây Hạ, có thể mặc ngươi chi phối, ngươi muốn làm gì? Muốn tương lai mưu phản mượn binh của Tây Hạ sao? Ta thấy ngươi là đang tìm cái chết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.