Chương trước
Chương sau
Lang Hoa xuống xe ngựa, mắt thấy phụ thân bổ nhào vào trước mặt tổ mẫu, nàng đứng tại chỗ, ngực lại trướng lại đau.

Trong mắt tràn đầy nước mắt, chính là nàng lại có thể cảm giác được mình đầy mặt tươi cười, tâm tình khoái trá.

Đây là hỉ cực mà khóc.

Bọn họ người một nhà rốt cục đoàn tụ.

Cố Thế Hoành đứng lên cùng Lang Hoa một trái một phải giúp đỡ Cố lão thái thái đi vào nhà chính.

Trong phòng bày đặt hoa lan Cố Thế Hoành thích nhất, trường án bày đặt tình vũ thạch, bức hoành bên trên chính là gia huấn Cố gia.

Cố gia mới vừa đến kinh thành, lại đem tòa nhà bố trí cùng nhà cũ giống nhau như đúc, chính là vì làm cho ông nhìn thấy sẽ có cảm giác thân thiết. Cố Thế Hoành chỉ cần nghĩ lão mẫu thân mỗi ngày mỗi đêm đều ngóng trông hắn về nhà, trong lòng hắn liền khổ sở giống như đao cắt.

Cố lão thái thái nói: "Lang Hoa phát hiện con còn sống, cũng đã bắt tay vào làm bố trí viện này."

Cố Thế Hoành nhìn Cố Lang Hoa rúc vào bên người Cố lão thái thái, thân ảnh một già một trẻ lại một lần nữa làm cho ông hai mắt đẫm lệ.

May mắn ông đã trở lại, nếu không vĩnh viễn không biết những điều này.

Cố lão thái thái ngồi xuống, lòng tràn đầy vui mừng, làm cho nàng có vẻ càng thêm tinh thần phấn chấn.

Cố Thế Hoành ánh mắt xẹt qua mọi người trong phòng.

Lang Hoa trong lòng không khỏi run lên, phụ thân không nhìn thấy Hứa thị nên đã nhận ra khác thường, chính là ông cũng không có mở miệng hỏi, hiển nhiên là sợ phá hư không khí vui mừng.

Cố lão thái thái tỉ mỉ nhìn nhìn Lang Hoa: "Cao hơn chút, chính là gầy đi, khuôn mặt này còn không có to bằng bàn tay của ta, như thế thì sao được, cứ thế mãi nhất định sẽ sinh bệnh."

"Về đến nhà sẽ không sợ," Lang Hoa nhẹ nhàng mà tựa trên người Cố lão thái thái, "Như vậy không phải tốt lắm sao? Tổ mẫu để phòng bếp làm cho tôn nữ thật tốt bồi bổ, rất nhanh có thể béo lên, tổ mẫu nhìn thấy cũng cao hứng."

Cố lão thái thái không khỏi bật cười, "Nha đầu này trời sinh làm người cao hứng, có con ở bên người ta, ta không biết phải sống lâu thêm bao nhiêu năm."

Trong phòng tràn ngập tiếng cười.

Cố Tứ thái thái cũng lau khô nước mắt: "Ta đi cho người chuẩn bị đại tiệc, Đại bá cùng Lang Hoa lặn lội đường xa trở lại kinh thành, sớm đi ăn cơm nghỉ ngơi cũng tốt."

Cố Tam thái thái đứng ở một bên ánh mắt lóe ra, nàng còn tưởng rằng Cố Lang Hoa theo Mẫn gia, nhiều nhất cũng chính là ở Hàng Châu mở mấy hiệu thuốc bắc, ai biết Cố Lang Hoa thật sự ở kinh thành làm ra trò, mấy ngày nay người tới cửa cầu thầy trị bệnh nối liền không dứt, giá cả cao xin thuốc lại là chỗ nào cũng có.

Nhìn đến cảnh tượng như vậy, nàng là không nghĩ lại trở lại nông thôn Trấn Giang.

Không lâu sau, đại tiệc liền chuẩn bị tốt, mọi người quây quần trước bàn tròn, Cố Thế Hoành như cũ nhớ thương lão Nhạc và Chu Thăng.

Lang Hoa thấp giọng nói: "Phụ thân yên tâm, con đã cho Tiêu ma ma nói cùng phòng bếp, ở phòng khách bên ngoài viện cho bọn họ mở một bàn tiệc, đồ ăn cùng chúng ta giống nhau như đúc, nếu là để cho bọn họ đến nơi này, bọn họ ngược lại sẽ cảm thấy không thoải mái."

Cố Thế Hoành gật gật đầu: "Cũng là con nghĩ chu đáo."

Bưng lên đều là đồ ăn Cố Thế Hoành cùng Cố Lang Hoa hai người thích ăn, Cố Thế Hoành trong lòng không khỏi đau xót, nhìn về phía Cố lão thái thái: "Làm cho người lo lắng."

"Nói lời này làm cái gì, đừng nói ta chỉ là nói cho đầu bếp đi làm, cho dù làm cho lão thái thái ta tự mình xuống bếp, ta cũng nguyện ý."

Cố Tam thái thái vội nói: "Nương trong lòng vui vẻ," nói xong chớp mắt, "Chỉ là không nghĩ tới chúng ta còn có thể ngồi ở cùng nhau." Lời này làm cho mọi người lập tức nghĩ tới Hứa thị.

Cố Thế Hưng lập tức đạp Cố Tam thái thái một cước.

Cố Tam thái thái sắc mặt đại biến, lập tức sẽ phát tác, lại thấy ánh mắt Cố Lang Hoa lạnh như băng. Nàng ta là muốn nhắc nhở mọi người, nàng sở dĩ phạm sai lầm, là bởi vì âm mưu của Hứa thị, nếu không phải Hứa thị nàng ta cũng sẽ không ngốc đến mức trộm bán đi lương thực. Chính là nhìn bộ dáng Cố Lang Hoa, nàng đành phải đem lời nói đến miệng nuốt về, lẽ nào Cố Lang Hoa còn không có đem chuyện Hứa thị nói cho Đại bá?

Cố Tam thái thái có loại cảm giác ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, trong khoảng thời gian ngắn nàng hối hận vô cùng.

Ăn xong cơm, Cố lão thái thái để cho Cố Thế Hoành nâng: "Đi, đến trong phòng ta đi," nói xong nhìn về phía Lang Hoa, "Lang Hoa cũng đến, chúng ta tổ tôn ba người cùng một chỗ thật tốt trò chuyện."

Cố lão thái thái vừa dứt lời, Tiêu ma ma tiến vào bẩm: "Người trong cung tới."

Mọi người của Cố gia vội đi ra ngoài đón.

Nội thị vẻ mặt tươi cười đứng ở phòng khách, nhìn thấy Cố Thế Hoành liền tiến lên: "Vị này chính là Cố Đại lão gia đi? Chúng ta là người hầu ở Từ Ninh cung, từ trước chỉ thấy qua Cố Đại tiểu thư," nói xong mỉm cười, "Thái hậu nương nương biết được các ngươi cha con đoàn tụ, cố ý bảo chúng ta nói một tiếng, hôm nay trong cung mở tiệc chiêu đãi công thần, vốn nên có chỗ cho cha con các ngươi, nhưng Lễ bộ không có an bài thỏa đáng, Thái hậu nương nương lệnh chúng ta đưa tới ban thưởng, chờ Cố Đại tiểu thư nghỉ ngơi tốt, Thái hậu lại truyền Cố Đại tiểu thư tiến cung."

Không phải Lễ bộ không có an bài thỏa đáng, là bởi vì Cố Thế Hoành không có chức quan trong người, Hoàng đế không cho Cố gia bẩm báo, Thái hậu nương nương lại nhớ thương Cố gia, ý tứ mượn sức không cần nói cũng biết.

Cố Thế Hoành vội hành lễ tạ ơn, đứng lên nói: "Vất vả công công đi một chuyến này."

Đem nội thị tiễn bước, Lang Hoa cùng Cố Thế Hoành giúp đỡ Cố lão thái thái đi vào trong phòng ngồi xuống, Khương ma ma mang theo người lui xuống, Tiêu ma ma nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại.

Cố lão thái thái ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thế Hoành: "Lang Hoa nha đầu kia có phải là không đem chuyện Hứa thị nói cho con?"

Cố Thế Hoành gật gật đầu: "Lang Hoa tuy rằng chưa nói, nhưng mà trong lòng con đã rõ ràng."

Từ lúc cha con bọn họ gặp lại, Lang Hoa đều không hề đề cập tới Hứa thị, há mồm ngậm miệng đều là tổ mẫu như thế nào, Hứa thị giống như đột nhiên trong lúc đó không thấy.

Nhất định là có chuyện lớn xảy ra.

Lang Hoa đứa nhỏ này rõ ràng là bị thương, chỉ có trong lòng bi thương khổ sở, mới không muốn nhắc lại.

Cố lão thái thái thở dài: "Trấn Giang chiến loạn con cũng biết, cũng không biết Hứa thị khi nào thì cùng ngoại nhân cấu kết làm sinh ý, còn lừa gạo lương trong nhà ra ngoài," nói xong nhìn thoáng qua Lang Hoa, "Mấy năm nay nàng ta như thế nào lại trở nên phát rồ, ta một chút cũng không biết được, thế nhưng còn thiếu chút hại Lang Hoa, nếu không phải Lang Hoa gạt bỏ kẻ gây hại trong nhà, chúng ta còn không biết được là nàng ta."

Cố Thế Hoành nghe lời này sắc mặt trắng bệch, năm đó ông bị đạo phỉ cướp tiền tài, không nghĩ tới những người đó cầm tiền không đủ, còn bắt ông thẩm vấn có cùng Khánh Vương lui tới hay không, may mắn ông trốn được đi.

Án Khánh Vương mưu phản không phải là nhỏ, ông sợ bị người bắt được, gây phiền phức cho cả Cố gia. Vì thế tìm được một khối thi thể, châm phòng nhỏ, làm bộ như bị chết cháy, lại phát ra tín hiệu, làm cho lão Nhạc hỗ trợ ông thoát thân. An bài tốt hết thảy, ông cũng không có lập tức rời đi, mà là âm thầm quan sát, phát hiện Cố gia một mảnh bình tĩnh, không còn có người tìm tới cửa, ông mới yên lòng.

Cố Thế Hoành biết không thể lại về nhà, nếu không sẽ mang đến nguy hiểm cho người nhà, dứt khoát đi Tây Hạ.

Cố Thế Hoành nói: "Sau này con nghĩ lại cũng thấy kỳ quái, nếu bọn họ hỏi con chuyện Khánh Vương, hẳn là trong tay nắm chứng cớ, vì sao không tiếp tục truy tra, nhưng khi đó con đã tới Tây Hạ." Ông vốn định đến Tây Hạ một thời gian rồi trở về Trấn Giang, cẩn thận tra trận đuổi giết năm đó, nhưng mà sau khi tới Tây Hạ, cũng thân bất do kỷ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.