Thường Hạo ung dung cười một tiếng, hắn thua rồi.
Không biết Lý Phi đi đâu rồi, chung quanh đều là cấm vệ, cho dù hắn muốn liều một con đường sống, cũng không có cơ hội.
Thua chính là thua, hắn phải nhận thua.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Đông Bình trên cổng thành.
Đông Bình cụp mắt: “Ngươi đã tận lực với Lý Thường Hiển rồi, trong cung hôm nay giam hơn trăm cung nhân, cấm vệ sẽ xét kỹ từng người, cuộc chiến này đã kết thúc, Tây Hạ đã chết không ít người, không nên có thêm người chết oan nữa, nếu như ngươi chịu nói rõ ràng đầu đuôi, thì sẽ không có người vô tội bị nạn nữa.”
Lúc đi ra, Thường Hạo đã chuẩn bị xong độc dược mạnh, chỉ cần bị bắt hắn sẽ có thể uống thuốc độc tự vẫn. Nhưng sợ là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, hắn mà chết có thể sẽ liên lụy đến nhiều người hơn, Lý Phi đã bị bắt, vương triều Thường Hiển không còn khả năng cháy lại từ tro tàn, nói hay không nói những bí mật hắn biết đã không còn quan trọng, cho nên ngược lại không bằng dùng nó để đổi lấy mấy tính mạng.
Thường Hạo thở dài, vứt bỏ loan đao trong tay.
...
“Lang Hoa đâu?” Đông Bình nhìn về phía Dã Lợi Nhung.
Dã Lợi Nhung thấp giọng nói: “Sau khi bắt được Lý Phi, những người Cố gia đó liền mang theo cấm vệ đi bắt người Hồi Cốt tiếp ứng bên ngoài thành, cũng không thấy Cố Đại tiểu thư đi đâu.” Lúc cấm vệ đuổi ra, xe ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432799/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.