Mưa càng lúc càng lớn, thuyền nhỏ của Ninh Vương giống như một phiến lá khô, tựa như lúc nào cũng sẽ bị mưa quật ngã.
Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ.
Trái tim Đông Bình Trưởng Công chúa cũng chìm xuống.
Thấy hai hộ vệ sắp đẩy thuyền đến gần, động tác của Ninh Vương càng thêm lớn, làm cho thuyền không ngừng lay động, sắp lật đến nơi.
“Đừng đi nữa.” Đông Bình Trưởng Công chúa phân phó một tiếng.
Từng bước ép sát như vậy, rất có thể sẽ khiến cho Ninh Vương rơi vào trong hồ.
Làm sao đây?
“Quay về đi, các ngươi quay về đi, ta đang đợi Tĩnh muội muội của ta, nàng nói sẽ cùng ta đến hồ hái sen.”
Ninh Vương lớn tiếng kêu.
Mã Ngọc Thành không khỏi nhìn về phía Từ Tùng Nguyên, “Ninh Vương nói tới ai thế? Tĩnh muội muội nào? Là Ninh Vương phi, hay là...”
Từ Tùng Nguyên giống như một pho tượng, sững sờ ở bên bờ, nước mưa làm ướt mi mắt ông ta, giống như nước mắt từ khóe mắt chảy xuống vậy.
Tĩnh muội muội, không phải là Tĩnh muội muội của Ninh Vương, mà là A Tĩnh của ông ta.
Ông ta cũng rất hy vọng A Tĩnh sẽ xuất hiện ở nơi này, sẽ ở trên chiếc thuyền nhỏ đó.
Ninh Vương điên rồi, ông ta cũng điên rồi hay sao? A Tĩnh đã chết nhiều năm như vậy...
“Mau đi gọi Lang Hoa qua đây.” Đông Bình Trưởng Công chúa lấy lại tinh thần.
Ninh Vương lúc trước coi Lang Hoa thành Tĩnh muội muội, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432795/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.