Lang Hoa nhớ tới lúc thành thân kiếp trước.
Lục gia mời phu nhân nhà thư ký Thiếu Giám tới giúp nàng chải đầu, tóc vấn được một nửa, thời tiết đang êm đẹp bỗng nhiên đổ mưa, người của Lục gia mặc dù không nói gì, nàng nhưng lại nghe được ma ma quản sự bên cạnh Lục Nhị thái thái đứng dưới hành lang khiển trách nha hoàn, mưa to rào rào cũng không che được giọng nói the thé đó.
Hứa thị ngồi bên cạnh cũng không nói lời nào.
Nàng là một người mù, tất cả mọi người đều lười che đậy, nhưng mà trong lòng nàng cũng đã rõ, Lục gia chính là không thích một nàng dâu như nàng.
Nếu không phải là Lục Anh kiên quyết muốn lấy nàng, nói không chừng cuộc hôn nhân này đã sớm bị huỷ bỏ rồi.
Nàng vừa căng thẳng vừa khổ sở, từng suy nghĩ muốn đứng dậy chạy ra ngoài, cho dù đi đâu, chỉ cần một có chỗ dung thân cho nàng.
Lúc Lục Anh đón dâu, lại khiến cho nàng cảm thấy đây có lẽ là một khởi đầu rất tốt. Chỉ cần chịu đựng qua cửa ải này, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Lục Anh nói, ta biết nàng không thích Lục gia, người ghét nơi này cũng không chỉ có một mình muội, sau khi gả cho ta, muội chính là Lục Tam nãi nãi, trong nhà trên dưới đều phải tôn trọng muội.
Mẫu thân muốn tìm một thẩm tử của Hứa gia đến giúp đỡ, Lục Anh lại không chịu đáp ứng, mời phu nhân Sái Tửu Quốc Tự tới giúp nàng cài trâm, coi như người nhà mẹ đẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432777/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.