Lang Hoa đi theo Vinh Quốc công phu nhân vào phòng.
Vinh Quốc công tựa vào gối đầu, tinh thần nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Lang Hoa tiến lên hành lễ, kêu một tiếng, “Đại ca.”
Vinh Quốc công gật gật đầu.
Ngồi như vậy một lúc, cũng không biết nên nói cái gì.
Trong lòng Lang Hoa có chút khổ sở, mặc dù ở Trấn Giang đã thấy qua sinh tử, nhưng là bất luận lúc nào, chỉ cần nhìn thấy sinh mạng sắp trôi đi thì trong lòng đều sẽ giống như là bị một hòn đá đè chặt lấy, không thở nổi.
Vừa rồi nàng nhìn thấy Hàn Chương, ánh mắt Hàn Chương mờ mịt, lúc nói chuyện tư tưởng không tập trung, xử lý chuyện của phủ Vinh Quốc công đâu ra đấy.
Nàng biết Hàn Chương đang khổ sở đè nén nỗi đau trong lòng.
“Lang Hoa, muội là một hài tử thông minh,” Vinh Quốc công khẽ mỉm cười, “Ta cũng không có chuyện gì dặn dò muội cả, chỉ là mong muội chú ý đến Hàn gia nhiều hơn một chút.”
Lang Hoa gật gật đầu, “Muội sẽ làm thế.”
Nụ cười trên mặt Vinh Quốc công dần dần biến mất, trở nên nghiêm túc, “Không phải là muốn muội làm ít y phục cho Hàn Chương, ân cần hỏi han... Mà là ở thời khắc mấu chốt, giống như lần này vậy nghĩ đủ cách để cứu giúp đệ ấy, ta biết chuyện này rất bất công với muội, nhưng mà... muội biết tính tình của Hàn Chương rồi đấy, nếu như đệ ấy đặt muội ở trên vai, thì cả đời sẽ không bỏ xuống, mà muội tương lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432739/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.