Vinh quốc công phu nhân suy nghĩ hồi lâu, “Ý của Quốc công gia là Bùi Tứ công tử thích Cố đại tiểu thư?”
Vinh Quốc công gật đầu.
Vinh Quốc công phu nhân dở khóc dở cười, “Làm sao Quốc công gia nhìn ra được? Bùi Tứ công tử đó chỉ mới nói hai câu thôi mà chàng kết luận như vậy.”
Vinh Quốc công khẽ mỉm cười, người lúc sắp chết, rất nhiều chuyện đều nhìn rõ hơn nhiều. Giàu sang phú quý cái gì cũng đều không quan trọng, ông ta chỉ không muốn Nhị đệ sẽ cô đơn cả đời, cho dù là lúc chết đi, da ngựa bọc thây thì cũng phải có chút bận tâm, giống như ông ta vậy, chỉ cần nhớ tới thê tử, trong lòng liền ấm áp.
Vinh Quốc công phu nhân thở dài, “Cả cuộc đời chàng đã làm quá nhiều chuyện vì cái nhà này, vì nhị đệ rồi, có lúc chàng cũng nên học cách buông tay.”
“Nếu nhị đệ thật sự thích Cố đại tiểu thư, nhất định sẽ nghĩ đủ cách giữ nàng ở bên cạnh,” Vinh Quốc công phu nhân thấp giọng nói, “Ban nãy nhị đệ đã để cho người đến Cố gia đưa tin, lại mời trưởng bối trong tộc tới, thiếp thấy nhị đệ đã quyết tâm trong chuyện này rồi.”
Một lúc sau, Vinh Quốc công mới thở dài, “Cái thằng ngốc này, cứ ngay thẳng như vậy, sớm muộn cũng chịu thiệt.”
...
Hàn Chương ngồi trong thư phòng một lúc, rồi lững thững đi trong viện.
Trời đã tối, ngọn đèn dầu đốt trong phòng phát ra ánh sáng ôn hòa.
Hạ nhân thấy Hàn Chương lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432722/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.